Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chiến đấu gian khổ tại Bắc Cảnh suốt sáu năm, để bảo vệ cho đám người này chắc?

Những chiến sĩ kia có đáng giá phải chết trận sa trường không?

"Bắc Vương đại nhân, ngươi thật sự không để ý đến thanh danh sao?", sắc mặt Phi Ưng lão nhân biến đổi, nhưng lại không thể lùi bước.

Bởi vì kiếm khách Dương Diệp mặc áo bào đen, cũng như Yến Tử Lăng cầm đao gỗ trong tay đã ngăn cản ở bên cạnh.

"Suốt sáu năm này, Bắc Cảnh mấy lần cấp báo. Ta từng nỗ lực triệu tập tu giả Địa Bảng Đại Hạ đến giúp đỡ, nhưng số người hưởng ứng có thể đếm được trên đầu ngón tay".

"Hôm nay, một Minh Vương có thể làm nhiều cường giả như vậy tụ tập lại, thật là quá nực cười".

"Ngươi có tư cách gì đề cập danh tiếng với ta, ta muốn chém chết ngươi, ai dám nói ta một câu không phải?"

Ánh mắt Sở Ninh liếc qua, chân nguyên dữ dội tuôn ra từ giữa ngón tay.

Chân nguyên Siêu Phàm cảnh có khả năng gọt núi xẻ đồi, còn chưa đến gần đã khiến lông tơ toàn thân Phi Ưng lão nhân dựng đứng.

Phi Ưng lão nhân muốn phản kháng.

Nhưng tu vi Vũ mà lão ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không thể dùng được trước mặt Bắc Vương.

Phụt phụt!

Mi tâm Phi Ưng lão nhân nổ tung, bị chân nguyên xuyên thấu, thi thể cứng đờ ngã xuống.

Bắc Vương ra tay.

Một ngón giết chết Phi Ưng lão nhân đứng hạng hai!

Yên tĩnh!

Yên tĩnh như chết!

Khách khứa hùa theo Phi Ưng lão nhân đều nghiêng ngả lảo đảo.

Bắc Vương tức giận là bởi cảm thấy không đáng thay cho những tướng sĩ biên quan chết trận, hoàn toàn sẽ không mệt mỏi vì cái thứ gọi là danh tiếng.

Từng lời chất vấn của Bắc Vương ong ong bên tai, khiến khuôn mặt các khách khứa tràn ngập áy náy, làm các thiên kiêu trẻ tuổi đứng ở nơi xa sôi trào nhiệt huyết.

Đúng vậy.

Có vũ lực mạnh mẽ lại không muốn đi bảo vệ quốc gia, chỉ chăm chăm đấu đá vì danh lợi, uổng cho một thân tu vi!

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, vì sao ba mươi vạn Bắc Vương quân lại coi Bắc Vương là tín ngưỡng.

Sở Ninh có phong thái của vương giả!

"Ha ha, Bắc Vương Đại Hạ thật là uy phong!"

Bầu không khí cứng nhắc đột nhiên bị tiếng cười của Tiểu Minh Vương xé mở.

"Phụ vương ta từng bàn luận chư hùng Đại Hạ, có vài phần tôn sùng Bắc Vương, nhưng chỉ đến thế mà thôi".

"Trong số các chư vương Đại Hạ, ngươi nổi bật nhanh nhất, nhưng nội tình cũng kém cỏi nhất!"

Tiểu Minh Vương nhìn chằm chằm Sở Ninh, chậm rãi nói.

Hôm nay.

Y phải là tồn tại nổi bật nhất.

Bởi một tên Sở Ninh, mà khiến y trở nên ảm đạm không ánh sáng, các khách khứa như cỏ đầu tường, tới tấp phản bội, sao y có thể nhẫn nhịn.

Mà.

Nhân Đồ, Dương Diệp, Yến Tử Lăng, còn cả Tần Hoa Ngữ dưới quyền Bắc Vương khiến y cực kỳ ghen ghét!

Dựa vào đâu mà những vị tướng kinh diễm như thế lại thần phục một Sở Ninh mới mười chín tuổi!

"Tìm chết!"

Vạn Bắc Vương quân hét lớn, như trời long đất lở, chấn động trời cao.

"Nếu Minh Vương đích thân tới thì còn có tư cách đối thoại với vương của ta".

"Một thằng con ông cháu cha như ngươi, dựa vào cái quái gì chứ?", ánh mắt Nhân Đồ lạnh lẽo.

"Dựa vào ta là con trai của Minh Vương!"

Trong mắt Tiểu Minh Vương lộ vẻ điên cuồng: "Phạm Huyền Cơ, giết Sở Ninh cho ta, sau này ta che chở Liệt Dương Tông của ngươi!"

Phạm Huyền Cơ?

Tông chủ Liệt Dương Tông?

Vừa dứt lời, ai ai cũng sợ hãi.

Bắc Vương quân phong tỏa núi.

Tứ đại tướng Bắc Cảnh tụ tập, Phạm Huyền Cơ còn dám ra tay với Bắc Vương?

Cộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK