“Sở Ninh!”
“Dù sao ngươi cũng từng là đệ tử của Liệt Dương Tông, không những không niệm tình đồng môn mà còn dám sát hại Lữ Thạch, ngươi còn nhân tính không!”
Tám vị trưởng lão kia nhìn xác chết của Lữ Thạch, giận tím mặt.
“Khi ta bị Lữ Tinh Thần ám hại nào có ai đứng ra bảo ta là đệ tử của Liệt Dương Tông chứ!”
“Phụ thân ta cầu xin cho ta nhưng lại bị lừa ngược lại, cuối cùng rơi vào kết cục kinh mạch đứt đoạn, mất một cánh tay, khi đó sao không ai bảo niệm tình đồng môn đi!”
Sở Ninh gằn từng chữ từng chữ một: “Sở gia ta suy vong, Lữ Thạch còn tới cửa ép hôn, gã ta còn nhân tính ư!”
Từng từ từng từ một như thanh kiếm dài sắc bén khiến cả tám vị trưởng lão đều im lặng.
Chuyện ngày ấy.
Sao bọn họ quên chuyện thị phi đúng sai năm ấy chứ?
Nhưng mà, Sở Ninh hành xử như vậy khó khiến bọn họ cảm thông.
Trong nháy mắt.
Lá rụng bay lả tả khắp quảng trường trung ương, núi non khẽ rung chuyển.
Khí huyết tám vị trưởng lão quay cuồng, cuồn cuộn tuôn ra một luồng lực lượng, ánh sáng chói lọi khắp chốn, khiến các đệ tử đứng gần đó loạng choạng.
Tám vị trưởng lão đều ở Vũ Cảnh, huyết khí bùng nổ cùng lúc đủ sức áp chế cả vạn người.
Nhưng mà.
Vẻ mặt Sở Ninh vẫn phẳng lặng như dòng nước.
Bắc Vương của Đại Hạ không cần phải nể mặt ai.
Tình hình hai bên vô cùng căng thẳng, đám đông trên quảng trường bỗng tách ra.
Một người thanh niên với đôi lông mày sắc cạnh rõ nét, mặc trường bào đi bộ đến.
Hắn ta khoảng tầm hai mươi tuổi, mặt mũi điển trai, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo, tầm mắt hắn ta đảo qua xác chết của Lữ Thạch, khí lạnh tỏa ra hạ xuống tận mấy độ, tiếng tim đập thình thịch như tiếng sấm rền, huyết khí tỏa ra như chân long gào thét.
Dù Lữ Thạch có tồi tệ đến đâu thì đó cũng là đệ đệ của hắn ta.
Khi hắn ta biết tin thì đã chậm.
“Là thiếu tông chủ, hắn ta xuất quan rồi!”
“Thiếu tông chủ đứng thứ năm trên Địa Bảng, tông chủ còn đích thân tìm “Đằng Giao Huyết” giúp hắn ta gột rửa thể xác”.
“Tim đập như sấm, gân cốt cứng như sắt thép, thiếu tông chủ đã đột phá đến Vũ Cảnh rồi!”
Rất nhiều đệ tử vui mừng.
Từ sau khi Sở Ninh bị đuổi.
Lữ Tinh Thần được cả tông môn ký thác niềm hy vọng, dốc hết mọi tài nguyên bồi dưỡng.
Lữ Tinh Thần cũng không phụ lòng bọn họ, tu vi ngày một tăng tiến, nửa năm trước xuống thế gian rèn luyện, đã tự ghi tên mình vào hạng năm Địa Bảng của Đại Hạ Vũ Triều.
Bây giờ.
Thực lực của hắn ta lại mạnh thêm, bước vào Vũ Cảnh.
Địa Vũ khi chỉ mới tuổi đôi mươi.
Cho dù hắn ta dựa vào Đằng Giao Huyết mới đột phá được nhưng thành tựu ấy cũng vô cùng đáng nể ở cả Đại Hạ Vũ Triều.
Có lẽ.
Lữ Tinh Thần có hy vọng sẽ vượt khỏi Bể Khổ, bước vào Siêu Phàm Cảnh.
“Không có ta, ngươi lăn lộn như cá gặp nước ở Liệt Dương Tông nhỉ”, Sở Ninh nhìn thẳng vào Lữ Tinh Thần, khóe miệng hơi nhếch lên.
Người này rất dối trá, lúc nào cũng tự cho mình là huynh trưởng.
Nhưng mà hắn đã không còn là người thiếu niên khi xưa.
Hắn đã chìm nổi ở Bắc Cảnh suốt sáu năm ròng, tính tình trở nên chín chắn hơn.
Khi đối mặt với hung thủ suýt nữa phá hủy tương lai của mình, hắn đã không còn nỗi oán hận nữa mà chỉ có sự bình tĩnh.
“Sở Ninh sư đệ, ngươi không nên trở về”.
“Lại càng không nên giết đệ đệ của ta, đây chính là quyết định ngu ngốc nhất đời này của ngươi”.
Trường bào của Lữ Tinh Thần bay phấp phới, câu nói của Sở Ninh đã khơi dậy sát ý trong hắn ta.
Đúng vậy.
Không có Sở Ninh, hắn ta mới có thể nổi trội, thiên phú của hắn ta mới được tông môn để ý.
“Đệ đệ của ngươi không nên giết, vậy người nhà của ta nên chịu nhục hay sao?”, sắc mặt Sở Ninh trầm xuống.
Lừa Sở Nguyên.
Ép Sở Dao.
Sợ rằng sau lưng đều có một tay của Lữ Tinh Thần thúc đẩy.
Lữ Tinh Thần không nói nữa, chỉ có sát ý mãnh liệt.
“Nếu thiếu tông chủ muốn hành quyết thay tông ta thì chúng ta không cần ra tay”.
Tám vị trưởng lão đều đứng sang một bên.
Dưới góc nhìn của bọn họ.
Sở Ninh có thể thoải mái xông qua Tông Đạo sợ rằng nhờ vào Nhân Đồ gánh phần lớn áp lực thay hắn.
Lúc này.
Nhân Đồ đang áp trận cho Sở Nguyên nên không thể bảo vệ Sở Ninh được.
Tuổi đời của Sở Ninh quá trẻ, chỉ mới mười chín tuổi.
Tuy rằng huyết thống thần linh đã khôi phục nhưng không thể nào vượt qua Lữ Tinh Thần được tập trung bồi dưỡng.
“Nếu đã vậy”.
“Dùng máu của ngươi tế võ đạo của ta thôi!”
Xong, Lữ Tinh Thần bỗng hét to, giậm chân xuống đất, bắn ra vô số mũi tên nhọn hoắc.
Xương sống của hắn ta giống như một con rồng khổng lồ đang ngẩng cao đầu, cơ thể chấn động, tung quyền nghiền nát không gian, ầm ầm thẳng đến mặt Sở Ninh.
“Địa vũ kỹ, Đại Bạo Không Quyền!”
“Quyền trấn cả trời cao, nổ vang chín lần, không hổ danh là Lữ sư huynh!”
Những đệ tử trên quảng trường kính sợ nhìn hắn ta.
Trên con đường tu hành, lấy công pháp làm gốc rễ, võ kỹ làm hành trang.
Từng cảnh giới đều có võ kỹ tương ứng.
Đại Bạo Không Quyền là địa võ kỹ, tu luyện rất khó khăn, thập đại trưởng lão thi triển nhiều nhất cũng chỉ nổ được bảy lần.
“Không gặp sáu năm, ngươi vẫn thua ta”.
Sở Ninh bất động như núi, một tay hắn nắm tay Sở Dao, một tay ôm quyền đẩy tới.
Ngày xưa.
Sở Ninh là thiên tài đệ nhất Liệt Dương Tông, đã từng thấy rất nhiều võ kỹ trong tông nên chẳng xa lạ gì Đại Bạo Không Quyền.
Bọn họ dạy đệ tử nỗ lực phấn đấu, tu luyện võ kỹ là để nổi danh khắp Đại Hạ.
Còn hắn khổ sở tu luyện võ kỹ ở Bắc Cảnh để sống sót.
Chỉ một thoáng.
Tiếng nổ liên hồi vang lên, theo nắm đấm của Sở Ninh bùng nổ, nó chẳng khác nào dời núi lấp biển, khiến những đệ tử đang quan sát trận chiến phải sững sờ.
Sở Ninh thi triển Đại Bạo Không Quyền.
Nhưng nó không chỉ có chín lần nổ mà đến tận mười lăm lần, vượt hẳn Lữ Tinh Thần.
Trong chớp mắt.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau, một luồng dư chấn cuồn cuộn tỏa ra.
Xoạt!
Vẻ mặt Lữ Tinh Thần đầy đau đớn, hộc máu tươi văng xa mười mét rồi mới chật vật dừng lại.
“Không thể nào!”
Lữ Tinh Thần nhìn Sở Ninh, người khẽ run, vẻ mặt đầy hung tợn.
Sở Ninh có thể tu luyện thành công Đại Bạo Không Quyền có nghĩa là hắn tệ nhất cũng phải là Địa Võ Cảnh, hơn nữa võ kỹ còn hơn xa hắn ta.
“Chết đi!”
Một bóng ma u ám phủ đầy lòng, Lữ Tinh Thần gào thét rồi lại lao tới tấn công Sở Ninh.
Huyết khí trào ra từ trong nội tức hội tụ tại hai tay của hắn ta, quanh thân lại có từng đợt sóng vỗ.
“Võ kỹ, Lãng Đào Tồi Nhạc Chưởng phải không?”
“Trông cũng ra gì đấy nhưng tiếc lại chỉ có hoa không có quả”.
Sở Ninh vẫn dùng một tay đón địch như cũ, giản dị tung một chưởng nhưng lại có thể đè bẹp và nghiền nát kẻ địch.
Ầm.
Mặt đất dưới chân Lữ Tinh Thần vỡ vụn, mạnh mẽ lùi về sau, cả người chết sững.
Hắn ta không hề cảm nhận được một chút nội tức nào trên người Sở Ninh.
Cả hai cùng thi triển Lãng Đào Tồi Nhạc Chưởng nhưng hắn đã đè bẹp mình.
Câu nhận xét có hoa không có quả kia lại càng khiến hắn ta phát cuồng.
“Ta không tin!”
“Một kẻ phế vật như ngươi dựa vào đâu mà so sánh với ta chứ!”
Lữ Tinh Thần rống lên, lại lao vào tấn công Sở Ninh.
Cả sảnh đường yên tĩnh, những người đang xem chiến lặng im không nói một lời.
Vương Thanh Phong và Từ Phúc chiến đấu với Sở Nguyên cũng đều nhìn bằng ánh mắt đầy hoảng sợ.
Áo trắng của Sở Ninh phiêu dật, trông hắn hệt như thần tiên.
Một tay cầm muội muội, một tay áp chế Lữ Tinh Thần.
Mặc cho Lữ Tinh Thần thi triển đủ loại võ kỹ, Sở Ninh sẽ dùng võ kỹ đẳng cấp ngang nhau để đáp trả.
Trăm hơi thở trôi qua.
Số võ kỹ hai người thi triển đã hơn mười loại.
Mười loại võ kỹ trong tay Sở Ninh đều được luyện đến thông thạo.
“Hắn bị đuổi ra khỏi Liệt Dương Tông mà còn có thể tu luyện các loại võ kỹ đến mức này!”
Những trưởng lão đang xem cuộc chiến thở hổn hển, ngực như có một ngọn núi lớn đè nặng lên.
Huyết thống thần linh của Sở Ninh bị tha hóa bọn họ cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Bởi lẽ, biểu hiện của Lữ Tinh Thần càng ngày càng sáng chói, mặc dù thiên phú của Sở Ninh còn đó thì cũng không thể nào vĩ đại hơn được.
Nhưng tình hình bây giờ đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Kẻ bỏ đi của Liệt Dương Tông có thiên phú yêu nghiệt, võ kỹ nghiền nát thiếu tông chủ.
“Thiếu tông chủ, không cần đánh tiếp nữa!”
Một lão già thấy Lữ Tinh Thần lại bị đánh lui đành quát khẽ nói.
Lão ta là đại trưởng lão của Liệt Dương Tông, tên là Lỗ Nhạc.
Khí tức của Sở Ninh không hiện hữu nhưng chắc chắn đã là Võ Cảnh, Lữ Tinh Thần không phải là đối thủ của hắn.
“Sáu năm rồi, sao ta còn có thể bại dưới tay hắn!”
Lữ Tinh Thần loạng choạng, trước ngực sau lưng đều đầy vết máu, vẻ mặt hung tợn hét: “Ta muốn hắn phải chết!”
Hắn ta lấy một thanh đoản kiếm màu vàng từ trong lòng ra.
“Liệt Dương Lệnh!”
Lỗ Nhạc biến sắc: “Mọi người mau chạy ra khỏi quảng trường!”
Xoạt!
Lữ Tinh Thần vung bàn tay lên, cắm thanh đoản kiếm màu vàng kia vào mặt đất.
Ầm!
Cả quảng trường trung ương bồng bềnh như con sóng vỗ.
Từng ánh lửa nóng rực thiêu đốt khắp bốn phía quảng trường khiến không gian sáng ngời như ngỡ đang ban ngày.
Tất cả trưởng lão và đệ tử đều hoảng hốt chạy khỏi quảng trường.
Vương Thanh Phong và Từ Phúc cũng không đoái hoài tới Sở Nguyên nữa mà vội vàng lùi về phía sau.
Bọn họ là đại giáo ở Đại Hạ Vũ Triều, tất nhiên sẽ có lịch sử sâu rộng.
Tông Đạo, đại trận trấn núi có thể chống đỡ được sức mạnh từ bên ngoài tấn công vào.
Liệt Dương Sát Trận được khắc vào quản trường trung ương lại càng đáng sợ hơn, nó còn có thể sát võ.
Trừ phi là người nằm trên bảng cường giả của Đại Hạ Vũ Triều mới có thể cản được nó.
Trận này dùng một lần là mất một lần.
Từ khi Liệt Dương Tông thành lập tới nay, mỗi lần mở ra đều ở thời khắc sinh tử.
Lữ Tinh Thần là thiếu tông chủ, nắm giữ Liệt Dương Lệnh, dùng nó để khởi động Liệt Dương Sát Trận.
“Mau xem Sở Ninh kìa, hắn định làm gì thế?”
Có người chú ý tới Sở Ninh.
Sở Ninh lùi về sau, bàn tay thon dài cầm một cây cỏ dại rồi chỉ thẳng lên trời cao.
“Đây...”
Hô hấp của đệ tử cứng lại.
Đối diện với Liệt Dương Sát Trận có thể sát võ, Sở Ninh lại lấy cây cỏ để chống đỡ ư?
Bọn họ muốn cười nhưng cười không nổi.
Bởi vì Sở Ninh cầm cây cỏ như cầm đao, cả người trở nên oai phong vĩ đại không nhường được.
Chỉ một động tác đơn giản mà ẩn chứa biết bao đạo lý.
“Hình như là đao pháp nào đó!”
Đại trưởng lão Lỗ Nhạc biến sắc.
“Lấy cỏ dại làm đao, phá Liệt Dương Sát Trận”.
Vóc người Sở Ninh cao ngất, đợi đến khi mặt trời xuống núi, hắn chỉ cây cỏ lên trời cao.