Mười giờ trôi qua trong nháy mắt.
Liệt Dương Quận đã trở thành Đại Hạ Vũ Triều, nơi phong vân tế hội, khiến cho mọi người không khỏi cảm khái trước sức ảnh hưởng của người cắt đất phong vương.
Vương thân không xuất hiện.
Chỉ cần một Tiểu Minh Vương phi đã có thể dùng một tay xáo trộn tình hình.
Khi mặt trời buổi sáng vừa lên cao, một dòng người khổng lồ đã tụ tập gần Liệt Dương Tông, giọng nói oang oang.
Tiểu Minh Vương phi đã sớm tỏ thái độ, võ hội Đại Hạ là nơi anh hùng hội tụ, chỉ có tu giả Địa Vũ Cảnh mới có thể lên đài, cho dù tham dự buổi lễ thì cũng phải có thân phận nhất định, nhưng vẫn thu hút dân chúng bình thường đến tham dự.
Bởi vì ngay cả khi đứng nhìn các anh hùng của Đại Hạ từ xa thì nơi này vẫn có giá trị.
Trước sơn môn của Liệt Dương Tông, dòng người đông như trẩy hội.
"Thủy Nguyệt Tông của Vũ Triều đại giáo xin dâng ba quyển Địa Kỹ, chúc mừng Phạm tông chủ bước vào Siêu Phàm!"
"Bàn Long Sơn của Vũ Triều đại giáo xin dâng mười rương trân bảo, chúc mừng Phạm tông chủ bước vào Siêu Phàm!"
"Lăng Vân quận trưởng xin dâng các loại địa võ đan dược, tổng cộng có 99 viên, chúc mừng Liệt Dương Tông nổi danh ở Đại Hạ!"
…
Tám vị trưởng lão dẫn theo các đệ tử đang nhận lễ vật chúc mừng, cảm thấy phơi phới.
Phạm Huyền Cơ đã khám phá những gông cùm xiềng xích, vượt qua Bể Khổ.
Trong số đệ tử của giáo phái lại có một vị Tiểu Minh Vương phi.
Có thể nói là song hỷ lâm môn, các cường giả của Địa bảng lần lượt đến quỳ lạy, ngay cả đại giáo nổi danh ngang với Liệt Dương Tông cũng tới chúc mừng.
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy khiến cái bóng ma Sở Ninh mang đến không còn tồn tại nữa.
Phạm Huyền Cơ, người có mái tóc bạc nhưng khuôn mặt còn trẻ, tay áo bồng bềnh, vuốt râu mỉm cười.
"Không thể chậm trễ đón tiếp những vị khách này".
"Càng phải tiếp đãi Minh Vương thật tốt!"
Phạm Huyền Cơ nhìn bên trong Liệt Dương Tông, mở miệng nói.
Một siêu phàm với tuổi thọ ngắn ngủi có sức ảnh hưởng hạn chế.
Sở dĩ những vị khách này đến chúc mừng ông ta cũng chỉ vì nể mặt Minh Vương mà thôi.
"Tông chủ, ngài yên tâm, bên phía Minh Vương có Vi Nhi tỷ, không cần chúng ta hao tâm tốn sức", Đại trưởng lão Lỗ Nhạc cười nói.
"Được".
Phạm Huyền Cơ gật đầu, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên một tia rực rỡ.
Lữ Tinh Thần bị đánh chết, cần phải có thời gian để bồi dưỡng một thiếu tông chủ khác.
Tuổi thọ của ông ta không cao, không thể bảo vệ Liệt Dương Tông quá lâu.
Minh Vương được cắt đất phong vương đã lâu, nếu có thể ôm lấy cây đại thụ này thì Liệt Dương Tông nhất định sẽ tiếp tục lớn mạnh thịnh vượng.
"Phạm huynh, xin chúc mừng".
Lúc này, một lão giả đầu trọc sải bước đi tới, khiến xung quanh náo động hẳn lên.
Bởi vì người đến chính là Phi Ưng lão nhân nổi tiếng đã lâu, đứng thứ hai trong bảng.
"Phi Ưng huynh khách khí rồi".
"Lúc đó thực lực của ngươi và ta ngang nhau, nếu ta có thể đột phá thì ngươi cũng có hy vọng".
Phạm Huyền Cơ ôm quyền, khiêm tốn nói.
"Ha ha!"
"Tu luyện võ đạo đòi hỏi phải có một trái tim dũng mãnh và tinh thông".
Phi Ưng lão nhân cười khổ: "Tâm cảnh của ta bị tổn hại, chỉ sợ cả đời cũng không đột phá được".
"Là bởi vì cuộc chiến của mấy ngày trước sao?"
Sắc mặt của Phạm Huyền Cơ hơi thay đổi: "Phi Ưng huynh, lai lịch của đối phương thế nào?"
Ông ta cũng từng nghe qua Phi Ưng lão nhân nhận được lời khiêu chiến của một vị kiếm khách mặc hắc bào.
Thật khó để tưởng tượng.
Ở trình độ Vũ Cảnh này, sao còn có người có thể tấn công được Phi Ưng lão nhân vậy?
Đối mặt với câu hỏi của Phạm Huyền Cơ, Phi Ưng lão nhân khoát khoát tay, tiến vào sơn môn.
Với một chuyện đáng xẩu hổ như vậy, sao ông ta có thể nhắc đến chuyện đó nhiều hơn?
"Tông chủ, Sở Ninh tới rồi!"
Lúc này, một vị đệ tử đột nhiên nói.
Chỉ thấy có một nhóm người xuất hiện trên sơn đạo.
Y phục trắng của Sở Ninh tung bay, có hơn hai mươi vị tộc nhân đi cùng hắn đến giáo trường.
Nhân Đồ và Bàng Phong đứng một trái một phải, đóng vai trò hộ vệ.
"Vị này của Sở gia thật đúng là ngông cuồng".
"Nghe nói hắn và Tiểu Minh Vương phi từng qua lại với nhau".
Người đứng trước sơn môn ghé mắt nhìn sang, hiển nhiên không ngờ Sở Ninh sẽ đến.
Mười ngày trước.
Sở Ninh mới đánh Liệt Dương Tông.
Mười ngày sau lại đến, còn dẫn theo nhiều tộc nhân đến nữa, chẳng lẽ không sợ bị Liệt Dương Tông gây khó dễ sao?
"Tiểu Minh Vương phi có lệnh, trong võ hội Đại Hạ, những người không có chức vụ gì thì nên lui ra ngoài sơn môn!"
Quả nhiên, một đệ tử của Liệt Dương Tông hét lớn: "Chỉ một mình Sở Ninh ở Sở gia mới có thể vào!"
"Tử, xem biểu hiện của ngươi!"
Ánh mắt của Nhân Đồ liếc nhìn Bàng Phong.
Lần trước Sở Ninh xông vào núi là dùng thân phận nhi lang của Sở gia.
Lần này lại đến là dùng thân phận Bắc Vương.
Ai có thể ngăn cản những tộc nhân tôn giá của Bắc Vương?
"Được!"
Bàng Phong gật đầu.
Máu nuôi dưỡng gân cốt của hắn ta, là tu giả Huyền Vũ tầng năm, lao nhanh về phía trước, một luồng gió mạnh đã đẩy lui tên đệ tử kia.
"To gan!"
"Hôm nay là thịnh hội ở Đại Hạ, ngay cả Huyền Vũ cũng dám làm càn!"
Mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông rút kiếm, muốn chiến đấu với Bàng Phong.
"Nếu dám động đến ngài ấy dù chỉ một chút thì ta sẽ lấy đầu chó của các ngươi".
Nhân Đồ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại.
Bắc Vương bằng lòng cho Bàng Phong đi theo, cho nên Bàng Phong chính là một phần tử của Bắc Cảnh.
Nhất thời, thân hình của mười tên đệ tử kia trở nên cứng đờ, giống như bị đông cứng ngay tại chỗ.
Mười ngày trước.
Nhân Đồ đi theo Sở Ninh vào núi, ký ức của bọn họ vẫn còn rất mới mẻ.
"Ha ha, đệ tử bị vứt bỏ của Liệt Dương Tông ta đúng là oai phong lớn thật".
"Ngươi không tuân theo mệnh lệnh của Tiểu Minh Vương phi, người đụng phải chính là Tiểu Minh Vương đại nhân, chỉ sợ tính mạng của ngươi khó mà giữ được!"
Một giọng nói oang oang vang lên khiến mọi người đều biến sắc.
Đích thân Tiểu Minh Vương đã đến Liệt Dương Tông.
Người vừa lên tiếng nhắc đến Tiểu Minh Vương, là cố tình khơi mào tranh chấp, có ác ý!
Đúng như dự đoán.
Một luồng không khí lạnh lẽo đột nhiên thổi đến từ xa.