Một kẻ coi thường mạng sống lê dân bách tính Đại Hạ, uổng công là một Vương của Đại Hạ.
“Mặt khác, hai ngày qua mật vệ Đại Hạ thẩm tra phát hiện, ngoại trừ bảy mươi hai vị quận trưởng bị biến làm chiến nô kia còn có một vài thành chủ ở đất phong của Bắc Vương là quân cờ Minh Vương gài vào”.
“Bây giờ đã xử lý hết đám thành chủ đó rồi”, Nhân Đồ nói tiếp.
“Không chỉ lôi kéo quần thần dưới trướng ta mà còn muốn ăn dần đất phong của ta như tằm ăn dâu à?”
Ánh mắt Sở Ninh thoáng hiện lên tia lạnh.
Minh Vương bỏ mặc chiến tranh ở Bắc Cảnh nhưng lại âm thầm làm này làm nọ khiến hắn nghĩ ngay tới việc Minh Vương muốn nhúng chàm Hạ Lăng.
Minh Vương lấy đâu ra tự tin làm trái ý Đại Hạ Vũ Chủ.
“Á!”
Tần Hoa Ngữ lấy tay ngọc vén tóc: “Dám mơ ước truyền thừa của Hạ Tổ, còn bảo Tiểu Minh Vương mở võ hội Đại Hạ, dã tâm của Minh Vương ghê gớm thật!”
Hành động của Minh Vương không chỉ khinh thường Sở Ninh mà cũng đang thử điểm giới hạn của Đại Hạ Vũ Chủ.
“Nếu đã như vậy”.
Sở Ninh lạnh giọng nói: “Viết một bức thư báo cho Minh Vương biết”.
“Muốn báo thù Sở Ninh ta, không cần gây chiến như vậy, ta sẽ đứng một mình ở Cô Vụ sơn mạch chờ ông ta, chiến một trận giải quyết thù oán!”
“Vương...”
Nhân Đồ biến sắc.
Dưới trướng Bắc Vương có đan sư Tần Hoa Ngữ làm phụ tá.
Vài năm nay, theo đan thuật của Tần Hoa Ngữ tiến bộ không ngừng nghỉ.
Nhờ vậy, Bắc Vương quân được lợi, có mười vạn chiến sĩ đạt tới Địa Vũ cảnh, được xưng là quân doanh chữ Địa.
Tướng lĩnh của quân doanh chữ Địa do bốn người bọn họ cầm đầu, dưới trướng còn có trăm tướng nữa.
Có thể nói ba mươi vạn Bắc Vương quân tập trung đầy tinh anh, là nỗi khiếp sợ của chốn biên ải, quét sạch họa ngoại xâm, chắc chắn ngăn Minh Vương quân cũng dễ dàng.
Nhưng Sở Ninh không muốn hai quân đánh nhau, gây họa cho người vô tội nên hắn quyết định đơn độc đối đầu với Minh Vương đang cơn thịnh nộ.
“Ta đã từng nói rằng giá trị của Bắc Vương quân là bảo vệ Bắc Cảnh của Đại Hạ”.
“Huống hồ một tên Minh Vương còn chưa lọt vào mắt ta được”, Sở Ninh cắt ngang lời Nhân Đồ, từng chữ của hắn đầy sự kiên định.
“Ca...”, mặt Sở Dao trắng bệch.
Trong lòng cô ấy, tuy rằng ca ca rất lợi hại, nhưng phong vương mới non nửa năm.
“Nha đầu, yên tâm đi”.
“Minh Vương ra tay cũng không chắc thắng ca ngươi đâu”, khuôn mặt tinh xảo của Tần Hoa Ngữ nở một nụ cười.
Sáu năm qua ở Bắc Cảnh.
Tốc độ trưởng thành của Sở Ninh tăng theo cấp số nhân.
Nay hắn đã Siêu Phàm trung tuyệt, sao sợ Minh Vương.
Lúc này.
Một trăm năm mươi hai quận phía bắc Đại Hạ như có cơn lốc quét qua, đám quận trưởng và thành thủ đều thấp thỏm lo lắng.
Tiểu Minh Vương đã chết, bọn có có linh cảm là vậy.
Nhưng chưa từng nghĩ chuyện lại đến nhanh như thế.
Năm mươi vạn Minh Vương quân tập hợp như mây đen dày đặc, sắp sửa tấn công vào đất phong của Bắc Vương.
Thanh Sơn thành giờ đang rất loạn.
Một con Thanh Linh Ưng từ Bắc Vương phủ bay lên, biến mất nơi chân trời.
Thanh Linh Ưng là vua của bầu trời, tốc độ bay rất nhanh, chỉ mới mấy canh giờ đã bay ngang qua biết bao nhiêu quận.
“Cô Vụ sơn mạch!”
Sở Ninh đứng trên lưng Thanh Linh Ưng, nhìn về dãy núi dài triền miên đằng trước.
Nó khác với Liệt Dương Tông.
Phong cảnh dãy núi này không quá mỹ lệ mà có chút hoang vắng, trong ấy có một ngọn núi đá như người khổng lồ đứng sừng sững, nhìn về hùng quan nơi Bắc Cảnh xa xôi.
Thanh Linh Ưng thu cánh lao xuống.
Sở Ninh nhảy lên, đáp xuống ngọn núi đá ấy.
Núi đá cao khoảng trăm mét, có những tảng đá kỳ dị nhô lên, khe suối chảy róc rách, một cánh cửa đồng khổng lồ bám đầy rêu xanh cắm vào núi đá.
Trên đại môn có khắc hai chữ “Hạ Lăng”.