Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Sở Ninh xoay người rời đi, Vạn Lăng Nhi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

Tên khốn này… chướng mắt nàng ta thế à?

Khi nhìn thấy Tần Hoa Ngữ sóng vai cùng Sở Ninh, sắc mặt Vạn Lăng Nhi thoáng chốc tối sầm.

Tần Hoa Ngữ là tuyệt đại giai nhân danh xứng với thực, ngay cả nàng ta cũng tự nhận không bằng.

Sở Ninh rời khỏi bí cảnh, vì hồng nhan nổi giận, huyết chiến tứ phương, chắc hẳn tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm, nàng ta lấy gì mà so sánh chứ?

“Thật là đáng tiếc!”

“Ở mảnh đất Đại Hạ kia, người này hoặc là cả đời bị nhốt tại Siêu Phàm Ngũ Cực, hoặc là phút chốc tỏa sáng”, người hộ đạo bên cạnh Vạn Kỷ Ương tỏ vẻ tiếc hận.

“Hoàng muội, ta tin tưởng hắn sẽ nghĩ thông!”, Vạn Kỷ Ương nhìn theo bóng lưng Sở Ninh, khẽ nói.

“Ai kia thật sự không cân nhắc đề nghị của Vạn Thập Hoàng Tử à?”, Tần Hoa Ngữ âm u nói.

“Ngươi muốn Bắc Vương phủ đổi nữ chủ nhân à?”

Sở Ninh lườm Tần Hoa Ngữ.

Nàng ấy ngẩn ra.

Đổi nữ chủ nhân?

Ý Sở Ninh là… Bắc Vương phủ đã có nữ chủ nhân rồi ư?

“Này này, hai vị, bên này vẫn còn một người sống đấy!”, Hạng Bàng xách theo côn sắt, khập khễnh bước đến.

“Bí cảnh Hóa Long đã đóng rồi, ngươi còn chưa chịu cút về Hàn Y Vũ Triều của ngươi à!”, Sở Ninh tức giận nói.

“Ơ…”

Hạng Bàng gãi đầu: “Thật ra ta là một lãng tử lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, vừa ra đời đã bị ném vào rừng sâu núi thẳm, thường xuyên đi loanh quanh khắp các nước, vốn không có nhà”.

“Ta đến từ đại quốc Hàn Y vốn là bịa chuyện mà thôi, vì sợ ngươi khinh thường ta”.

Nói đến đây, Hạng Bàng cười khổ.

Nhà…

Với hắn ta mà nói là thứ quá xa xôi.

Hắn sống đến ngày hôm nay, toàn thấy ngươi lừa ta gạt, lợi dụng lẫn nhau. Theo lời Tần Hoa Ngữ nói, nghe đồn Đại Hạ có 30 vạn Bắc Vương Quân tình như thủ túc với Bắc Vương, có ngàn vạn bá tánh Đại Hạ tràn đầy nhiệt huyết, hắn ta cảm thấy rất hứng thú.

Nghe vậy, Sở Ninh không khỏi kinh ngạc.

Khó trách, khi tiến đến bí cảnh Hóa Long, các thiên kiêu khác đều là tiền hô hậu ủng, kết bạn mà đi, chỉ có Hạng Bàng lẻ loi một mình.

Sinh ra như thế mà có thể tu luyện đến Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm ở tuổi hai mươi, quả thật thiên phú không tệ!

Nhưng Sở Ninh vận chuyển Lục Chuyển Tạo Hóa Công lại không sinh ra phản ứng với Hạng Bàng.

“Sở Ninh, tên này không đơn giản, lừa hắn về đi!”, Tần Hoa Ngữ sáp tới, thì thầm.

Nàng ấy đã lấy đủ Chung Linh Nhũ, có thể luyện chế được rất nhiều Thốn Phàm Đan.

Hơn nữa, tại bí cảnh Hóa Long, dược liệu mà nàng ấy ngắt được có thể nói là thu hoạch dồi dào, không ngại lừa thêm một tên tay chân về.

Sở Ninh co quắp khóe miệng.

Một người luôn không thích tiếp xúc với người khác như Tần Hoa Ngữ dạo gần đây lại hợp tác với Hạng Bàng lừa người, chẳng lẽ nàng ấy đã sớm biết thân thế của tên này nên có ý định từ trước ư?

“Không đơn giản à…”, mắt Sở Ninh lóe sáng.

Tần Hoa Ngữ là linh đan sư nên cực kỳ mẫn cảm với thể chất của tu giả, e rằng nàng ấy đã phát hiện điều gì đó.

“Bắc Vương phủ của ta còn thiếu một thủ vệ, ngươi có hứng không?”, Sở Ninh hỏi.

“Thủ vệ?”

Hạng Bàng tức giận gào lên: “Không được, với tu vi của ta, dù gì cũng phải làm một chức vị tương đương với Vương Hầu, ngươi đã là Bắc Vương, ta muốn làm Nam Vương!”

“Chu vương chấp chưởng tất cả các quận phía Nam Đại Hạ đã bị hắn giết rồi!”, Tần Hoa Ngữ nói.

“Đúng là điềm gỡ, ta muốn là Đông Vương!”, Hạng Bàng nói.

“Cũng bị giết”.

“Vậy thì Tây Vương?”

“Cũng thế!”

Hạng Bàng nghệch mặt ra, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK