Mà lại khiến nhiều người vô tội ngã vào trong vũng máu như vậy, quả thực là mất hết lương tâm!
Càng đến gần Hạ Cung, thi thể chồng chất lại càng nhiều, rất nhiều người đều là dân chúng của Hạ thành, trên khuôn mặt trước khi chết tràn ngập vẻ sợ hãi.
Thân thể mềm mại của An Vương run rẩy, mấy lần suýt nữa thì ngất đi.
Những sinh mệnh đầy sức sống kia, không lâu trước đó nàng ta còn từng gặp có rất nhiều người.
Rốt cuộc sau này đã không thể nhìn thấy nụ cười của đối phương được nữa.
Rất nhanh.
Một kiến trúc đổ nát đã hiện ra trong tầm mắt của Sở Ninh.
Đây là Hạ Cung, bình thường vẫn luôn vô cùng yên tĩnh, thị vệ, thị nữ, toàn bộ đều bị giết chết, máu me đầm đìa.
Sở Ninh đi vào, lại không thấy đám Vương.
“Sau khi trận chiến của phụ thân và Đại La Võ Chủ kết thúc, quanh năm ông ấy đều ở Dưỡng Tâm Các chữa thương”.
An Vương vội vàng đi phía trước phương dẫn đường.
Sau khi đi qua trăm cái hành lang, một tòa lầu các xanh vàng rực rỡ khí phái hiện ra trước mắt vô cùng rõ ràng.
Trong lầu các đèn đuốc sáng trưng, có vô số bóng người, bầu không khí áp lực đến đáng sợ.
“Con trai nối dõi của Sở gia - Sở Ninh của Đại Hạ Vũ Triều, được phong thành Bắc Vương, dựa vào chiến công hiển hách mà mắt không một hạt bụi, đã phạm phải ba tội lớn”.
“Tội thứ nhất là phạm thượng, coi rẻ oai phong của Võ Chủ!”
“Tội thứ hai là tàn sát quan lại trung thành của Đại Hạ, không xứng làm vương giả Đại Hạ!”
“Tội thứ ba là tàn sát con dân Đại Hạ, không xứng với kỳ vọng của Đại Hạ Võ Chủ!”
“Chu Vương ta thay mặt Võ Chủ soạn ra chiếu thư định tội, thẩm phán Bắc Vương”.
“Nếu hắn vẫn còn sống, tước đoạt vương vị, dùng cực hình lóc xương lóc thịt, nếu hắn đã chết, đào mồ lên, tru di chín tộc, lấy điều này để chứng minh luật pháp Đại Hạ!”
Một giọng nói lạnh lùng đang truyền ra từ bên trong Dưỡng Tâm Các.
Từng chữ vang dội giống như thần linh đang xét xử, khiến vẻ mặt của Sở Ninh vô cùng âm trầm.
Sở Ninh hắn tràn ngập vương cốt, từ sáu năm trước huyết thống thần linh hoàn toàn biến mất vẫn nguyện lấy thân thể gầy yếu đi đền nợ nước, đi bảo vệ con dân Đại Hạ!
Trên hội võ Đại Hạ, đám tu giả trên Bảng, Địa Bảng a dua với Minh Vương trên đất phong của hắn, mấy lần va chạm hắn, hắn vẫn luôn không nhẫn tâm giết hết!
Đối mặt với trăm vạn thiết kỵ, năm đại Siêu Phàm của Đại La Vũ Triều, hắn cũng chưa từng tỏ ra sợ hãi!
Bây giờ.
Một đám người lại ở trong này đổi trắng thay đen, định tội cho hắn, quả thực là chuyện nực cười.
Nhưng nhìn lại thì đúng thật.
Năm vị Vương này của Đại Hạ sau khi thành công đoạt quyền, chuyện đầu tiên mà bọn họ muốn làm chính là biến hắn trở thành tội nhân của Đại Hạ Vũ Triều!
Châm chọc!
Thật sự là một chuyện vô cùng châm chọc!
Lửa giận nổ tung ở trong lòng Sở Ninh, hắn sải bước đi về hướng Dưỡng Tâm Các.
Trong Dưỡng Tâm Các.
Một đám văn võ bá quan đang quỳ dưới đất, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, thấp thỏm lo âu.
Ở chính giữa.
Một người đàn ông trung niên với thân hình thon dài, đầu đội ngọc quan cực kỳ bắt mắt.
Ông ta là đương kim Võ Chủ của Đại Hạ, tu vi Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm.
Nhưng bây giờ.
Tóc tai của ông ta vô cùng rối bời, sắc mặt ốm yếu bệnh tật, trước ngực là một mảng màu đỏ sẫm, đang giận dữ nhìn năm bóng người đứng bên trên.
Năm người này đều đã siêu thoát Bể Khổ, quanh thân là khí tức Siêu Phàm vờn quanh, hoặc là mặt không cảm xúc, hoặc là nhếch khóe môi lên nở nụ cười nghiền ngẫm, cao cao tại thượng.
Trong tay một lão già áo xanh ở giữa đang cầm một quyển chiếu thư, màu mực còn chưa khô, đang vô tình tuyên đọc.
Ông ta là Chu Vương của Đại Hạ.
Bàn về tu vi, ông ta đã gần đến Đại Tuyệt Siêu Phàm, là người đứng đầu năm vị vương giả này.