Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoáng chốc, hiện trường bộc phát từng trận cười vang dội.

Khoảng cách bí cảnh Hóa Long mở ra ngắn thì vài chục năm, lâu thì trăm năm.

Trong khoảng thời gian này, người tiến vào bí cảnh ắt thập tử vô sinh.

Vậy mà Đại Hạ Bắc Vương còn muốn tiến sâu vào, bỏ lỡ thời gian rời khỏi bí cảnh, ắt sẽ toi mạng.

Rất nhiều Hoàng Tử, Hoàng Nữ đều có cảm giác ngọn núi đang đè nặng trên người mình được dời đi.

“Việc này, rắc rối…”

Sắc mặt Hạng Bàng cứng nhắc, siết chặt côn sắt trong tay.

Lại nói… dọc đường đi, hắn ta và Tần Hoa Ngữ đã đánh ngã không biết bao nhiêu người, đồng thời cũng nhờ Sở Ninh mà giết chết không ít siêu phàm trong bí cảnh.

Thực lực Sở Ninh cực mạnh, nếu thành tựu Tứ Cực rời khỏi bí cảnh, ngoại trừ người hộ đạo của các Hoàng Tử, Hoàng Nữ, thì những thiêu kiêu của các đại quốc còn lại chắc hẳn không dám trả thủ.

Nhưng Sở Ninh lại không thể rời khỏi bí cảnh Hóa Long.

Bầu không khí tại hiện trường phút chốc thay đổi.

Hạng Bàng phát giác đã có không ít thiên kiêu các đại quốc lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

Thất Tinh Liên Châu biến mất.

Bí cảnh Hóa Long bị mây mù nuốt chửng, không còn nhìn thấy bất kỳ điều gì nữa.

Dư uy của yêu nghiệt bán thuần huyết biến mất khiến chim muông một lần nữa trở nên sinh động, không ngừng di chuyển trong rừng rậm.

Đối với nơi này, chúng sợ hãi theo bản năng, nhưng cũng khao khát hướng tới.

Thoáng chốc, đã nửa tháng trôi qua.

Trời bắt đầu vào đông, tuyết trắng và biển mây cùng nhảy múa, tựa tiên cảnh nhân gian.

Ánh mặt trời sáng chói tựa như kim loại vỡ vụn, rơi trên người một thanh niên.

Hắn là Sở Ninh.

Lúc này, hắn đã thay một bộ áo bào sạch sẽ, đang chắp tay mà đứng tại chỗ, đôi mắt khép hờ, dường như muốn hòa làm một thể với cảnh tuyết xung quanh.

Tuy nhiên, lấy Sở Ninh làm trung tâm, trong bán kính trăm mét, lửa rực cháy như ngày hè, huyết khí tràn đầy tuôn ra từ đỉnh đầu.

Cơ thể Sở Ninh đang rung động theo một quy luật nào đó.

Đó là biểu hiện tinh thần lực đang từng bước khống chế cơ thể, phạm vi ảnh hưởng của huyết khí dần thu hẹp lại.

Đúng lúc này, một con báo dũng mãnh với bộ lông mềm mượt như tơ hòa cùng sắc tuyết lẳng lặng xuất hiện, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Ninh.

Nó là dị chủng Siêu Phàm, và lúc này, bụng nó đã đói đến mức kêu vang.

Là một dị chủng có trí thông minh cao, nó cảm nhận được trên người Sở Ninh không có một chút nguy hiểm nào cả.

Có vẻ như người thanh niên áo trắng này là một người bình thường!

Một luồng hơi thở bạo ngược phát ra từ trên người con báo kia, bốn chân nó đạp lên nền tuyết, vồ về phía Sở Ninh, hai cái răng nanh sắc nhọn lộ ra.

Sở Ninh vẫn không động đây, thậm chí hắn không mở mắt ra nhìn, một góc áo tung bay lại khiến cho không khí phát ra âm thanh “đùng đoàng”.

Ầm!

Báo săn rống lên một tiếng đầy đau đớn, nó cảm giác như bị một ngọn núi đánh trúng, thân hình to như con nghé bay ngược về sau hơn mười trượng, đập vào một đống đá vụn.

“Rống!”

Tứ chi báo săn quơ quào loạn xa, nó chật vật bò dậy rồi lại ngã quỵ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Người thanh niên này vô cùng khủng bố.

Chỉ một góc áo mà có thể đánh bay nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK