Ba chữ nặng nề kia khiến cả ngàn thiên kiêu có mặt tại hiện trường bị choáng, cứ như rơi vào một giấc mộng.
Đây chính là Đông Thắng Thái Tử!
Là đứa con trai trưởng được sủng ái nhất của Đông Hoàng đương nhiệm, toàn bộ Đông Thắng Hoàng Triều đều ký thác kỳ vọng ở hắn ta, mong hắn ta phát triển đến Động, trở thành Hoàng giả.
Tại mảnh đất Thanh Châu này, đủ loại danh tiếng, những lời tán thưởng tựa như hoa tuyết rơi xuống, bồi đắp nên một Đông Thắng Thái Tử.
Cường giả trên Thanh Châu Thiên Tuyệt Bảng giáng xuống, tuy có thể giết chết Đông Thắng Thái Tử nhưng chưa từng khiến hắn ta khuất phục.
Một nhân tài tuyệt thế, một khí phách hiên ngang, với lòng tự trọng cực kỳ mạnh.
Vậy mà bây giờ Đại Hạ Bắc Vương lại làm được.
Hắn chỉ chấp đao mà đứng, không cần ra tay mà vẫn có thể khiến Đông Thái Tử nhận thua.
Cảm giác rung động cực kỳ mãnh liệt này đánh úp vào lòng của tất cả những người có mặt tại đây.
“Chủ động nhận thua?”, đôi mắt sâu thẳm của Sở Ninh đang đánh giá Đông Thắng Thái Tử.
Người này từng động sát ý với hắn!
Tuy nhiên hắn chỉ muốn chắt lọc tinh hoa huyết dịch của Đông Thắng Thái Tử mà thôi…
Thật khó!
Đông Thắng Thái Tử là thua ở tâm cảnh vô địch, còn thực lực bản thân hắn ta vẫn mạnh như trước.
Thân là thái tử của Hoàng Triều đệ nhất Thanh Châu, chắc chắn hắn ta có cách để giữ mạng.
Thậm chí vì bảo hộ tâm cảnh vô địch của hắn ta, ngay cả Động cũng dám xông vào bí cảnh.
“Thời gian bí cảnh Hóa Long mở ra có hạn, mà Đông Thắng Thái Tử cũng sẽ không chạy…”
Sở Ninh cười thản nhiên, rồi thu hồi Hạn Lôi Đao, sau đó nhảy vào một nhánh sông bên cạnh.
Tứ Cực Vực có tầm nhìn khoáng đạt tựa như một cánh đồng trong rừng.
Trận quyết đấu vừa rồi như cày vườn khai hố, trảm non bổ núi, rừng cây núi đá đều sụp đổ, thế nhưng nhánh sông này vẫn bình yên như không có việc gì.
Chỉ bởi vì yêu nghiệt bán thuần huyết từng ở đây để tôi luyện Siêu Phàm Tứ Cực Cảnh.
Sở Ninh tiến đến gần, ánh mặt trời và ánh sao giao thoa tạo thành một bóng người.
Đối phương vẫn như trước, tay phải bắt ấn, như đang nắm trong tay cẩm tú sơn hà, tuy nhiên so với ấn pháp ở Tam Cực Vực thì có hơi khác biệt, suối bạc cuồn cuộn lao đến dường như đã hóa thành thực thể.
“Thức thứ hai của Sơn Hà Đại Ấn: Đại Hà Ấn!”
Mắt Sở Ninh sáng bừng lên.
Giống với Tam Cực Vực, ngộ ra một thức này mới có thể nhận được sự gột rửa từ trân bảo Cực Cảnh.
Lẽ ra Đông Thắng Thái Tử có thể làm được, nhưng bởi vì hắn cản đường nên đã thất bại trong gang tấc.
“Con đường vô địch bán thuần huyết… để ta tiếp tục!”
Sở Ninh thì thầm, huyết dịch sáng lên, đắm chìm trong ấn pháp.
Bốn phía yên ắng!
Cả ngàn thiên kiêu chạy đến xem chiến đều đứng ở rìa Tứ Cực Vực, không dám tiến vào.
Đông Thắng Thái Tử thì lẳng lặng nằm tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Sở Ninh.
Hắn ta…
Không cam lòng!
Tâm tính vô địch của hắn ta quả thực đã bị dao động, không có cách nào chạm đến ý chí của yêu nghiệt bán thuần huyết được nữa.
Nhưng chưa chắc Sở Ninh có thể!
Hạng Bàng cầm côn sắt trong tay, nhìn quanh bốn phía với vẻ mặt kỳ quái.
Có không ít thiên kiêu Hoàng Triều đến đây.