Sở Ninh chỉ nói đúng một chữ, ra lệnh cho Hoàng Kim Ma Điêu.
Còn hắn thì khiêng quan tài nhảy xuống như một ngôi sao băng, hướng về phía lầu các.
“Bắc Vương của Đại Hạ!”
“Ngươi tới thật đúng lúc, ta sẽ lấy đầu của ngươi, mang tới Đại La Võ Cung!”
Khí thế Siêu Phàm mạnh mẽ tỏa ra từ trong lầu các, một người trung niên to khỏe nhảy ra.
Chỉ có điều.
Ông ta vừa ló mặt thì mắt đã tối sầm lại.
Một bàn chân đạp thẳng vào mặt ông ta.
Chỉ giây lát.
Lực đá vô song lan tới làm xương mũi của Đại Phong Võ Chủ nứt gãy, ông ta run rẩy ngã lại vào trong lầu các.
Đôi chân đó giáng xuống đầy lạnh lùng, đạp thủng lầu các, kéo theo mười con chim dữ cũng rơi xuống theo.
Ầm!
Mặt đất rung lên, tạo thành một chiếc hố to, bắn ra đầy các mảnh vụn.
Đợi tới khi bụi mù tan hết thì thấy một đống phế tích nằm ngổn ngang dưới mặt đất.
“Phó lão!”
Tay trái của Sở Ninh nâng quan tài, tay phải xách một chiếc đầu, nét mặt ngập tràn đau khổ.
Lão nhân ấy.
Đến tận lúc chết cũng không thể nhắm mắt, hai mắt trợn ngược lên như thể đang nhìn trừng trừng kẻ địch của Đại Hạ.
Sở Ninh mở chiếc quan tài màu đen ra, bỏ đầu của Phó Vệ vào trong.
“Thằng chó đẻ!”
Một tiếng rống giận dữ vang lên từ trong đống phế tích.
Đại Phong Võ Chủ máu me đầy mặt xông tới, phần bụng chiếu rọi ra nguyên hải rộng ba mươi hai trượng, chân nguyên dâng lên như gió táp mưa rào.
Ông ta là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm, ông ta muốn giết Sở Ninh!
Sở Ninh không hề nói một câu nào, giáng bàn tay lớn xuống, hóa phức tạp thành đơn giản, trấn áp Siêu Phàm võ kỹ của Đại Phong Võ Chủ.
Gió táp mưa rào tan hết.
Đại Phong Võ Chủ khuỵu người xuống, nét mặt đượm vẻ đau đớn, cánh tay phải buông thõng: “Sao lại vậy được!”
Đại Hạ mới có thêm một vị Siêu Phàm trẻ tuổi, ông ta đã nghe nói chuyện này rồi.
Nhưng sau khi siêu thoát Bể Khổ, lên cõi Niết bàn, hóa thành Siêu Phàm, muốn mạnh lên nữa cực kỳ khó.
Ông ta là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm, vậy mà không thể đỡ nổi một chiêu của Sở Ninh, đã vậy còn bị đánh gãy cánh tay phải!
Bắc Vương của Đại Hạ quả là sâu không lường được.
Tiếng kêu thảm thiết trên bầu trời vang mãi không dứt, những xác chết vẫn còn đang tới tấp rơi xuống.
Hoàng Kim Ma Điêu chở Đồng Đồng chỉ bay qua bay lại thôi đã có thể dễ dàng giết chết binh sĩ của Đại Phong Vũ Triều!
Đại Phong Võ Chủ ngạt thở.
Nỗi đau xác thịt chẳng là gì so với nỗi sợ hãi dữ dội trong lòng!
Tiếng xích sắt đứt đoạn vang lên, một cặp xích sắt bị Sở Ninh bẻ gãy bằng tay không, đang bay múa như rồng như rắn, quất về phía Đại Phong Võ Chủ.
Ông ta hoảng sợ lui lại nhưng không tránh kịp, cơ thể bị giáng một đòn mạnh.