Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tổ sáng lập Đại Hạ Vũ Triều được an táng trong ngọn núi này.

Không có đại quân canh giữ, ngoài vũ chủ kế thừa đế vị thì không một ai dám tới gần.

“Lục Chuyển Tạo Hóa Công quá nghịch thiên, rốt cuộc Sở gia ta có bí mật gì”.

“Tộc khí từ đâu mà tới?”

Sở Ninh thở ra, tiến lên đẩy cánh cửa bằng đồng nặng trịch kia ra rồi đi vào.

Trong núi đá được đào trống rỗng, hình thành lên một hang đá cao mấy chục thước, hơn mười ngọn đèn đang chập chờn.

Sở Ninh liếc mắt nhìn quanh, đồng tử bỗng co rụt lại.

Trong hang đá có một vị lão giả mặc áo bào xám tro, râu tóc bạc phơ xơ xác.

Ông lão ấy ngồi xếp bằng trước một tấm bia đá, máu đã khô cạn chỉ còn lại một bộ xương khô khoác tấm da người, ông lão kia đã qua đời rất lâu rồi.

“Đây là Hạ Tổ sao?”

Sở Ninh vô cùng khiếp sợ.

Sau khi Hạ Tổ phá tan xiềng xích, vẫn không thể nào ngăn cản sự mài mòn của năm tháng.

Sau khi qua đời, Hạ Tổ chưa từng nhập liệm, xác chết vẫn không mục nát dù đã qua hơn trăm năm, đây là điểm đáng sợ của cường giả Động Cảnh sao?

“Đó là...”

Sở Ninh nhìn vào tấm bia đá đặt trước xác Hạ Tổ, hắn hít một hơi thật sâu.

Trên tấm bia đá ấy có viết một chữ Sở.

Xác chết không chỉ ngồi xếp bằng trước tấm bia đá mà còn hướng về phía Thanh Sơn thành.

“Lẽ nào xác Hạ Tổ đang kính Sở gia ta?”

Lòng Sở Ninh nhấc lên từng cơn sóng dữ.

Nếu như đó là thật, vậy vũ chủ của Đại Hạ Vũ Triều có quan hệ không tầm thường với Sở gia.

Thế nhưng.

Sao nhiều năm qua, hắn chưa từng thấy Đại Hạ Vũ Chủ quan tâm đến Sở gia chứ?

Chẳng mấy chốc.

Sở Ninh để ý tới dưới tấm bia đá ấy còn có một cái hộp ngọc.

“Nếu có con cháu Sở gia đến đây, chứng tỏ rằng Kỳ Lân Tử của Sở gia đã xuất hiện, cuối cùng ta cũng đã có thể giải mối sầu”.

“Trả linh đan cho Kỳ Lân Tử”.

Dòng chữ được khắc trên hộp ngọc khiến Sở Ninh kinh hãi.

Thật hiển nhiên đây là do Hạ Tổ để lại.

Hạ Tổ biết tổ huấn của Sở gia.

Hơn nữa, đương kim Đại Hạ Vũ Chủ sắc phong hắn làm Bắc Vương là để hắn bước vào Hạ Lăng sao?

Hai chữ linh đan khiến mắt Sở Ninh chợt lóe.

Đan sư và người tu luyện trên thế gian này cũng giống nhau, cũng chia thành từng cấp bậc rõ ràng nghiêm khắc.

Bốn cấp bậc Hoàng, Huyền, Địa, Thiên tương ứng với bốn cảnh giới Bể Khổ, lên trên chính là linh đan sư.

Tên như nghĩa.

Kỹ thuật linh đan sư tinh diệu, đan dược luyện chế ra có thể dẫn linh khí trong đất trời vào, nhờ đó có hiệu quả vượt xa đan dược bình thường.

Đan sư của Đại Hạ Vũ Triều tạm thời chỉ có một mình Tần Hoa Ngữ, càng đừng nói là linh đan sư.

Sở Ninh cầm hộp ngọc lên rồi mở ra, một mùi thơm ngọt ngào chui vào mũi khiến lỗ chân lông trên người Sở Ninh giãn ra.

“Linh khí thật nồng!”

Sở Ninh thì thào nói.

Sau Hạ Tổ, Đại Hạ Vũ Triều đã có ba đời vũ chủ nhưng lại không ai lấy linh đan này đi, chỉ vì đây là vật được chuẩn bị cho Kỳ Lân Tử của Sở gia.

“Hẳn Hạ Tổ sẽ không hại mình”.

Sở Ninh chần chừ một lát rồi lấy viên linh đan tròn trịa trong hộp ngọc ra rồi ngửa đầu nuốt vào.

Ầm!

Linh đan vừa chui vào cơ thể đã bùng phát như nước lũ vỡ đê trong cơ thể Sở Ninh, linh khí dày đặc bốc hơi từng mảng lớn bay tán loạn như con ngựa hoa thoát cương.

Sở Ninh hét lên đau đớn, lập tức ngồi xuống xếp bằng vận chuyển Lục Chuyển Tạo Hóa Công.

Một lát sau.

Cơn cuồng loạn trong cơ thể hắn dịu lại, linh khí nồng đậm dịu êm chảy xuống nguyên hải dưới bụng của hắn, nó nổ tung rồi bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.

“Tu vi của ta đang tăng lên chóng mặt!”


Sở Ninh kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK