Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao thì lúc đó hắn cũng ở cách bí cảnh Hóa Long khoảng vài chục dặm.

Theo hắn cảm giác thì Đại Kim không sợ hãi, mà là đang bái lạy Tiền hiền, giống với nhân tộc lễ bái tổ tiên vậy.

“Hẳn là Đại Kim và Hung trong phần mộ này có mối liên kết gì đó với nhau?”, ánh mắt Sở Ninh thoáng thay đổi.

Có thể được yêu nghiệt bán thuần huyết xem là bằng hữu, lại dùng danh xưng là “Hung” thì há có thể là vật phàm?

Sở Ninh trầm ngâm giây lát rồi từ bỏ ý định đào phần mộ kia lên.

Vạn vật đều có linh tính, dù là thú thì cũng không nên bị quấy nhiễu.

Huống hồ, phần mộ này chỉ có mấy khối đá vụn xếp thành, sợ là mộ rỗng.

Lực chú ý của Sở Ninh lại lần nữa đặt trên bóng yêu nghiệt bán thuần huyết đang bắt ấn.

Cũng là một tay nắm cẩm tú sơn hà, nhưng so với Tứ Cực Vực có chỗ khác biệt, ấn pháp hiện ra cổ mộc lang lâm vô cùng chân thật, như đao kiếm sừng sững, ẩn trong sinh cơ bừng bừng là sát chiêu, thần bí mà khó lường.

Thức thứ ba của Sơn Hà Đại Ấn: Đại Lâm Ấn!

Đối với võ kỹ cấp Động tuyệt đỉnh mà yêu nghiệt bán thuần huyết lưu lại, Sở Nam chỉ còn thiếu mỗi thức thứ ba tinh túy mà thôi.

Ba thức dung hợp được gọi là ấn tổng, đưa tay nặn một phen núi sông, lật tay núi sông sụp đổ, trấn áp thế gian.

Sở Ninh đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Áo bào của hắn tung bay, huyết dịch tỏa sáng, khởi động 108 hồng kiều Siêu Phàm.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Ba canh giờ.

...

Sở Ninh tựa như một tác phẩm điêu khắc đứng cạnh yêu nghiệt bán thuần huyết.

Bóng tối rút lui, ánh mặt trời dần tiến đến, rồi lại lặn xuống ở phương Tây.

Chóp mũi Sở Ninh đọng một tầng sương trắng, hai tay hắn chấp ấn, thúc đẩy Động trong hư không.

Chỉ một thoáng…

Bóng dáng yêu nghiệt bán thuần huyết ào ào tan vỡ.

Ý chí vô địch thẩm thấu trong bí cảnh tựa như sóng thần cuồn cuộn, khiến cỏ cây khắp nơi bị tốc lên, bao phủ Sở Ninh.

Bí cảnh Hóa Long vốn là một bảo địa, có trân bảo Cực Cảnh do yêu nghiệt bán thuần huyết lưu lại.

Những cỏ cây này hấp thụ sương mai trong bí cảnh, sinh ra hào quang, không ngừng ùa về phía Sở Ninh.

Nhưng hắn lại không hề phát giác việc này.

Không thấy bóng dáng của yêu nghiệt bán thuần huyết đâu nữa, nhưng Đại Lâm Ấn tinh túy mà hắn nắm bắt được đã sắp hiển hiện.

Rừng cây rung lắc dữ dội, đất bay đá chạy.

Đỉnh đầu Sở Ninh bốc lên một tầng hào quang.

Có một luồng khí vô hình đang khuếch tán trong bí cảnh Hóa Long, mây mù lại lần nữa ngưng tụ, như có mãnh thú tuyệt thế đi ngang qua, đang muốn cắn nuốt những thiên kiêu dừng chân tại đây.

“Bí cảnh Hóa Long sắp đóng lại rồi”.

“Không biết bao nhiêu năm nó mới mở ra lần nữa!?”

Nhìn bảy ngôi sao đã biến mất trong màn đêm, chúng quốc kiêu vội vàng lao ra ngoài.

Có người nở nụ cười, cũng có người sầm mặt, trên áo bào còn nhuốm máu.

Nhưng người đang vênh váo, khi nghĩ đến Đông Thắng Thái Tử không ai sánh bằng mà cũng phải cúi đầu trước thanh niên nọ, chợt, cảm giác hả hê trong lòng biến mất tăm, không còn sót lại chút gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK