Hắn ta và Tần Hoa Ngữ bị trả thù.
Hơn nữa, cũng có quốc kiêu phát tiết lửa giận đối với Sở Ninh lên người bọn họ.
Hắn ta dùng tu vi Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm để chiến với quần hùng, đổi lại một thân thương tích.
May mà có Vạn Kỷ Ương của Vạn Pháp Hoàng Triều bảo vệ bọn họ.
Giờ phút này, Hạng Bàng không nghĩ đến cơ hội tranh đoạt trân bảo Cực Cảnh khi thấy bí cảnh Hóa Long lại lần nữa mở ra, mà hắn ta thầm nghĩ tìm được Sở Ninh.
Bằng không thì hắn ta không ngăn được Tần Hoa Ngữ!
Ngày thường, nữ nhân này hay ép buộc Sở Ninh, nhưng có một điều đáng sợ là, Tần Hoa Ngữ không hề phát hiện, Sở Ninh đã sớm chiếm một vị trí không thể thay thế được trong lòng nàng ấy.
Nếu không, thì tại sao nàng ấy lại tỏ ra khủng hoảng, bất lực trước bí cảnh Hóa Long, dù có rơi vào hiểm cảnh cũng không chịu rời đi.
“Bí cảnh Hóa Long đóng lại, ngươi ngăn cản ta”.
“Giờ bí cảnh Hóa Long đã mở ra, ngươi vẫn muốn ngăn ta?”
Trên khuôn mặt tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật của Tần Hoa Ngữ có hai vệt nước mắt: “Ngươi muốn ta dùng độc để xử lý ngươi à?”
“Em gái à…”
Hạng Bàng mím môi, không biết nên nói gì.
“Ta sẽ đi”.
Vạn Kỹ Ương liếc nhìn Tần Hoa Ngữ, nói.
Đại Hạ Bắc Vương là thiên kiêu cùng thế hệ đầu tiên khiến hắn ta khâm phục.
Hơn nữa, do Vạn Lăng Nhi thỉnh cầu nên lúc này hắn ta mới dùng thân phận hoàng tử để bảo vệ hai người bạn đồng hành của Bắc Vương là Hạng Bàng và Tần Hoa Ngữ.
Giờ phút này, hắn ta cũng muốn tiến vào bí cảnh một lần nữa để tìm Sở Ninh.
Một nhân vật kinh diễm như vậy, một khi trưởng thành có thể thay đổi cách cục đại quốc Thanh Châu. Nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thật sự đáng tiếc.
Vạn Kỷ Ương xoay người, lướt qua tảng đá, tiến vào bí cảnh.
Có vài trăm thiên kiêu của các đại quốc nhanh hơn Vạn Kỷ Ương, lúc này bọn họ đã ào ào nhảy vào trong.
Một lát sau, toàn bộ thiên kiêu vừa bước vào rìa bí cảnh đều dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, sững sờ.
Có tiếng bước chân từ xa đến gần.
Xuyên qua sương mù mờ ảo, lờ mờ thấy được một thanh niên áo trắng đang chầm chậm bước tới.
“Đại Hạ Bắc Vương!”
“Mẹ kiếp, tên này thật may mắn, bị nhốt hơn nửa tháng mà vẫn không có việc gì, lại còn nhân cơ hội Thất Tinh Liên Châu hiện ra mà đi ra!”
Có vài người thầm mắng.
Cảm nhận được bầu không khí khác thường, Sở Ninh nhíu mày.
Chợt, hắn nhìn thấy nữ tử với khuôn mặt hại nước hại dân, khoác trên mình một bộ váy tơ màu đỏ đang đứng trước tảng đá.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tần Hoa Ngữ rất muốn kiềm chế, nhưng khóe miệng vẫn không kiềm chế được, có hơi nhếch lên.
“Ngươi… khóc?”
“Không có!”, Sở Ninh hỏi, Tần Hoa Ngữ liền đáp.
“Ai ức hiếp ngươi?”, Sở Ninh lại mở miệng hỏi, sát ý lạnh băng như cơn lũ quét qua.
Hắn nhìn thấy vết máu rỉ ra ở khóe miệng Tần Hoa Ngữ.
Vết máu rất nhạt, không phải chuyện gì lớn, nhưng ánh vào mắt Sở Ninh, lại khiến trái tim hắn nhói đau.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã động tình với nữ nhân thường xuyên ép buộc mình.
Là lần đầu gặp gỡ ở Bắc Cảnh, khi Tần Hoa Ngữ trào phúng hắn không biết tự lượng sức, rồi lại tiến lên chữa thương cho hắn?
Hay khi chư vương Đại Hạ phản loạn, Tần Hoa Ngữ liều lĩnh lao đến phủ Bắc Vương để bảo hộ tộc nhân của hắn?
Hoặc giả là khi hắn một mình chiến với Đại La, Tần Hoa Ngữ dẫn theo Hạ Giang ngựa không dừng vó phóng đến Đại La Võ Cung?
Sở Ninh không biết.
Nhưng chữ tình có thể khiến người nhập ma!
Khi nhìn thấy Tần Hoa Ngữ như vậy, hắn chợt có cảm giác như thời điểm hắn thụ phong Bắc Vương, lúc quay về Thanh Sơn thì thấy người thân nhất của mình chịu nhục.
Ngọn lửa này không cách nào đè nén được!
Giọng Sở Ninh lạnh băng, Tần Hoa Ngữ lại có cảm giác ấm áp, nụ cười trên môi nàng ấy dần mở rộng.
“Người của ta mà cũng dám động đến!”
Sở Ninh không tiếp tục hỏi Tần Hoa Ngữ, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn một lượt toàn trường: “Hiện tại đứng ra, có thể miễn tai ách diệt quốc!”