Bí cảnh Hoá Long là một nơi thuộc Thanh Châu, quanh năm bị mây mù bao phủ, từng nuốt chửng tính mạng của vô số người tu hành mạnh mẽ tại Thanh Châu.
Cho tới Thất Tinh Liên Châu thì mới có thể nhìn ra một chút.
Trên một cái bàn đá bị rêu bám đầy có khắc hai chữ Hoá Long đỏ thẫm, toả ra uy thế huy hoàng.
Coi như đây là giới hạn tới trước chính là bí cảnh Hoá Long.
Một luồng khí tức siêu phàm xuất hiện khiến người đến phải dừng bước tại đây, không dám tiến thêm.
Họ là người hộ đạo của hoàng triều, cảnh giới Lập Động, chiếm đóng ở đây, họ nhìn theo hoàng tử và hoàng nữ tiến vào bí cảnh.
Ngoài ra.
Còn có rất nhiều thiên kiêu của các nước lớn từ bốn phương tám hướng tập trung lại, chen chúc không ngừng, con số khoảng mấy ngàn.
“Hoa hàng năm đều giống nhau nhưng mỗi năm người mỗi khác, hiện tại đã hơn mười năm từ lần Thất Tinh Liên Châu trước đó.
“Lần này trăm người mạnh nhất trong nước cũng có một ít nhân tài nổi bật, tiếc là không thể nào sánh bằng hoàng tử triều ta!”
...
Những người hộ đạo này ẩn trong bóng tối, vẻ mặt lạnh lùng bá đạo, nhìn những thiên kiêu không ngừng xuất hiện.
Bất chợt.
Trong mắt họ loé lên tia sáng dồn hết vào một điểm.
Chỗ rừng rậm cây cối đang rung rinh có ba bóng người xuất hiện.
Người dẫn đầu cao ráo, mặc đồ trắng, tóc bay múa, đúng là Sở Ninh.
Hoàng Kim Ma Điêu đứng ở nơi xa không kè kè bên cạnh.
“Người này đã tiến vào Siêu Phàm Nhị Cực!”
Một tiếng thì thầm vang lên khiến thân hình của người hộ đạo run nhẹ, sát ý lạnh lẽo chợt tràn ngập không gian.
Hễ xuất hiện một Siêu Phàm Nhất Cực thì cũng đủ khiến họ kinh ngạc nhưng cũng không để bụng nhiều.
Nhưng Siêu Phàm Nhị Cực lại khác.
Người này mà vào bí cảnh Hoá Long thì tạo thành uy hiếp lớn đối với hoàng tử và hoàng nữ rồi.
“Sao đây?”
“Muốn ta ra tay không?”
Sở Ninh liếc sang, cười lạnh một tiếng: “Không mau cút đi, bằng không chờ ta vào bí cảnh Hoá Long rồi thì ta sẽ giết sạch hoàng nữ và hoàng tử đó!”
Một câu này làm biểu cảm của người hộ đạo kia cứng lại.
Siêu Phàm Nhất Cực thì đã có thể đánh với họ, vậy càng không nói Nhị Cực.
Huống chi những người hộ đạo bọn họ cũng có đề phòng lẫn nhau.
Nếu không giết được Sở Ninh, đắc tội đối phương thì không khác gì treo một con dao mổ trên đầu hoàng tử hoàng nữ.
Đại Hạ Bắc Vương từng một mình giết sạch cả một quốc gia.
“Bắc Vương đại ca, chỉ đại ca là chất nhất thôi!”
Sát ý lạnh lẽo biến mất, Hạng Bàng giơ ngón tay cái lên.
Sở Ninh sải bước lên trước, tiến vào bí cảnh.
Bí cảnh rộng mấy ngàn dặm, dù có thể thấy một chút thì đa số diện tích vẫn bị sương bao phủ như cũ.
Cỏ cây nơi này tươi tốt, không thấy chim thú, chỉ có tiếng bước chân ồn ào.
Bảy ánh sao rơi xuống lá cây, bên trên màn sương, tạo ra một bóng dáng hư ảo.
Chủ nhân của bóng dáng đều là cùng một người.
Ngồi xếp bằng, luyện quyền, tụng niệm kinh văn...