Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Vương đương thời giỏi nhất là đao pháp.

Đó là khi chìm nổi ở Bắc Cảnh sáu năm, vung đao giết địch quá nhiều nên đã tôi luyện ra dưỡng đao thuật.

Đao của Bắc Vương hắn dùng máu để nuôi dưỡng, đạt tới cảnh giới hợp nhất, vừa nghĩ đao đã trên tay.

Ở cảnh giới này.

Dù một bông hoa hay một chiếc lá đều cũng có thể hóa thành đao.

Cây cỏ dại mỏng manh bỗng trở nên cứng cáp, tiếng đao vang dội cả núi sông.

Quảng trường cuồn cuộn gió bão, từng cơn gió đều trở nên sắc bén lạ thường, chúng như vũ khí, cắt ngang qua từng người, ai chưa bước vào Địa Vũ Cảnh đều bị cắt rất nhiều.

Chiếc lá rụng, nhánh cây vụn giờ dựng thẳng lên rồi bay vút lên trời cao như một đám mây đen.

Đây đúng là một khung cảnh khiến lòng người rung động.

Sở Ninh dùng cỏ dại phá Liệt Dương Sát Trận.

Mặt trời xuống núi, sức mạnh kinh hồi, sát khí cuồn cuộn, đánh tan đám mây đen.

Nhưng bản thân nó cũng rung chuyển dữ dội rồi nổ tung trong cơn chấn động ấy.

Khung cảnh sáng ngời nhanh chóng tối sầm, ánh lửa hừng hực xung quanh dần dịu xuống.

Trên quảng trường trung ương chằng chịt vết nứt như mạng nhện rồi nó hóa thành một đống phế tích.

Những trưởng lão và đệ tử đứng đằng xa đều hóa đá.

Lưng bọn họ toát mồ hôi lạnh.

Liệt Dương Sát Trận có thể diệt sạch phần lớn cường giả Vũ Cảnh của Đại Hạ Vũ Triều giờ lại bị người ta dùng một cây cỏ dại hóa giải sao?

“Ngươi...”

Lữ Tinh Thần nhìn Sở Ninh, người loạng choạng, câu chữ như nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào thốt ra một câu đầy đủ.

Kỹ năng của Sở Ninh đã phá hủy sự tự tin của hắn ta.

Sau khi chứng kiến cỏ dại phá sát trận, bóng ma tâm lý ngày xưa hiện về khiến hắn ta mất sạch ý chí chiến đấu.

Hắn ta không tài nào địch nổi kẻ yêu nghiệt ấy.

Ly rượu độc sáu năm trước vẫn chưa khiến Sở Ninh phai mờ.

“Nhân ngày xưa chính là quả của hôm nay”.

Sở Ninh nhìn vào Lữ Tinh Thần rồi cất bước lại gần: “Ta muốn giết ngươi”.

“Lên!”

“Cùng lên, giết hắn cho ta!”, Lữ Tinh Thần liên tục lùi về sau, điên loạn rống lên.

Không ngờ các đệ tử xung quanh lại lảng tránh hắn ta như hồng thủy mãnh thú.

Bọn trưởng lão như Lỗ Nhạc cũng cứng người.

Sở Ninh lần lượt phá vỡ nhận thức của bọn họ, thực lực của hắn thật làm người ta kinh hãi.

Thập đại trưởng lão của Liệt Dương Tông có tám vị bước vào Vũ Cảnh, ba vị ghi tên vào bảng của Đại Hạ Vũ Triều nhưng lại không có bản lĩnh như Sở Ninh.

Vậy nên bọn họ nào dám ra tay với Sở Ninh chứ.

“Ha ha, lúc trước khi ta bị ngươi mưu hại cũng bị tông môn cô lập như vậy”.

Sở Ninh nở một nụ cười đầy chế nhạo.

Thế nhân đều thế, luôn có bản tính tránh hại tìm lợi.

“Á!”

Tóc tai Lữ Tinh Thần rối tung, chạy về phía xa.

Sở Ninh bình tĩnh nhấc chân đuổi theo.

Hắn muốn chém Lữ Tinh Thần, cả Đại Hạ Vũ Triều này ai dám cứu.

Nhưng mà.

Lần này, hắn đến thăm thú Liệt Dương Tông lại không gặp nàng giai nhân đã từng thề non hẹn biển với mình.

Nàng, đã rời đi rồi sao?

Khoảng chừng nửa nén hương.

Lữ Tinh Thần đã chạy đến một vách núi.

Đây là võ nhai của Liệt Dương Tông, là nơi tĩnh tu của tông chủ.

Lữ Tinh Thần tháo chạy tới đây là mong được tông chủ trợ giúp.

“Võ nhai!”

Sở Ninh dừng bước, nhìn xuống thạch bích dưới võ nhai.

Xung quanh thạch bích được khắc những đường văn thần bí, tỏa ra khí tức tang thương cổ xưa.

“Thạch bích huyết thống!”

Sở Ninh thì thầm.

Thạch bích huyết thống là vật thần linh ban xuống.

Nó có khả năng kiểm tra chính xác cấp bậc huyết thống của những thiếu niên thiếu nữ, rồi từ đó chọn lựa bồi dưỡng bọn họ.

Sáu năm trước.

Hắn đã kiểm tra đo lường ra huyết thống thần linh cấp bậc cực cao ở võ nhai, được Liệt Dương Tông coi là thiên tài đệ nhất thời bấy giờ.

“Bắt đầu từ đây vậy cũng kết thúc ở đây thôi”.

Sở Ninh đến gần võ nhai.

“Tông chủ!”

Lữ Tinh Thần hoảng sợ.

Hắn thấy Sở Ninh đặt tay lên thạch bích.

Ầm!

Trong chốc lát, thạch bích tỏa sáng rực rỡ.

“Mười sáu vầng thần quang!”

“Huyết thống thần linh của hắn quả nhiên đã khôi phục rồi!”

Các đệ tử và trưởng lão Liệt Dương Tông đuổi tới vẻ mặt đầy cảm xúc phức tạp nhìn hắn.

Từ khi Liệt Dương Tông thành lập đến nay đã ba trăm năm thêm năm tháng rồi.

Người có thể khiến thạch bích huyết thống tỏa sáng mười sáu vầng thần quang như lông phượng sừng lân, gần năm mươi năm qua chỉ có mình Sở Ninh.

Ầm! Ầm!

Lúc này, thạch bích lại chấn động, có thêm ba vầng thần quang sáng rực nữa.

“Mười chín vầng thần quang!”

Các đệ tử và trưởng lão ngơ ngác, đồng tử co rút lại.

Người ở Chân Linh đại lục sinh sôi nảy nở nhiều đời, huyết thống thần linh càng ngày càng loãng, dưới sự ảnh hưởng của các loại nhân tố có lẽ đời sau sẽ xuất hiện một thiên tài nữa.

Nhưng dù thế nào chăng nữa, cấp bậc huyết thống của người tu luyện trên đời luôn cố định.

Huyết thống thần linh của Sở Ninh khôi phục đã là chuyện đáng kinh ngạc lắm rồi, sao giờ nó còn có thể phát triển thêm.

“Không đúng!”

“Sợ rằng cấp bậc huyết thống thần linh của hắn không chỉ có thế!”

Lỗ Nhạc nhận ra manh mối.

Vầng hào quang trên thạch bích huyết thống càng tăng thêm, lại có thần quang xuất hiện.

Cùng lúc đó.

Một tiếng tụng kinh bất thình lình vang lên rồi hóa thành chi chít chữ nhỏ bao phủ quanh người Sở Ninh như ruồi bu.

“Truyền thừa của Thương Hải Bách Gia Công!”

Thấy cảnh đó, ánh mắt đệ tử và trưởng lão của Liệt Dương Tông đỏ bừng.

Công pháp là gốc rễ của người tu luyện.

Thương Hải Bách Gia Công là công pháp số một Liệt Dương Tông, dù trên cả Đại Hạ Vũ Triều, nó cũng được xếp vào hạng siêu cường, được tổ sư sáng lập môn phái Siêu Phàm Cảnh tu luyện.

Khi người nọ qua đời, đã dung nhập công pháp ấy vào thạch bích huyết thống.

Ba trăm năm sau, không ai nhận được truyền thừa của công pháp ấy.

Bởi lẽ, phải làm thạch bích huyết thống tỏa sáng hai mươi vầng thần quang là điều kiện nhận được truyền thừa và cũng chính là điều kiện tu luyện công pháp ấy.

Sở Ninh đã làm được.

Nhưng số lượng thần quang vẫn còn tăng thêm.

“Hai mươi mốt!”

“Hai mươi hai!”

“Hai mươi ba!”

...

Từng vầng thần quang mãnh liệt khiến mọi người hoa mắt chóng mặt như đang nằm mơ.

“Tuy Lục Chuyển Tạo Hóa Công của ta còn chưa vào nhất chuyển nhưng hơn xa Thương Hải Bách Gia Công”.

Sở Ninh nói nhỏ, chăm chú nhìn vào thạch bích huyết thống.

“Nếu Liệt Dương Tông không thể đối xử công bằng với những đệ tử thiên phú tuyệt đỉnh kia thì để lại thạch bích huyết thống này làm gì?”

Máu nóng trong Sở Ninh sôi trào, đủ loại tạo hóa trong cơ thể sống dậy, khiến số lượng thần quang tăng dữ dội đạt tới tận hai mươi lớp.

Cùng lúc đó.

Thạch bích huyết thống không thể chịu nổi gánh nặng ấy mà nổ tung.

Yên tĩnh.

Vẫn yên tĩnh.

Tất cả mọi người ngẩn ngơ.

Sở Ninh không hùng hổ tấn công, hắn chỉ dùng huyết thống của mình làm thạch bích huyết thống vỡ nát.

“Cấp bậc huyết thống của hắn đã vượt qua giới hạn kiểm tra của thạch bích huyết thống này!”

“Điều này chứng tỏ rằng, thiên phú của hắn đã phá kỷ lục lịch sử của Liệt Dương Tông ta!”

Lỗ Nhạc nhìn người thanh niên áo trắng kia, tay ôm ngực, mồm há to thở hổn hển.

Lão ta không biết Sở Ninh đã trải qua những gì.

Nhưng kết quả kiểm tra của thạch bích huyết thống không thể làm giả.

Chỉ cần cố gắng bồi dưỡng một yêu nghiệt đáng sợ như vậy thôi là có thể đưa Liệt Dương Tông lên đỉnh cao hưng thịnh rồi.

Kết quả.

Yêu nghiệt ấy lại bị bọn họ đuổi đi, còn bị ép trở thành kẻ thù của Liệt Dương Tông.

Hối hận.

Một sự hối hận chưa từng có lan ra khắp cơ thể bọn trưởng lão, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lữ Tinh Thần đều thay đổi.

Từng ánh mắt kia hệt như những mũi tên nhọn hoắc cắm sâu trên người khiến Lữ Tinh Thần mất hết can đảm, xụi lơ trên mặt đất.

“Tông chủ, cứu ta!”

Bản năng sinh tồn mách bảo hắn ta gọi với xuống võ nhai.

“Sở Ninh, đủ rồi!”

Một giọng nói già nua vọng ra từ võ nhai, chứa đựng sự uy nghiêm khôn cùng, chấn vang như chuông đồng vang vọng.

Một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng mặt mày vẫn còn hồng hào đáp xuống như lá rụng cuối thu.

“Tông chủ!”

Lữ Tinh Thần như nhìn thấy cứu tinh.

“Siêu Phàm cảnh?”

Nhân Đồ thấy vầng hào quang mờ ảo lửng lơ quanh người ông lão kia thì biến sắc.

Tông chủ của Liệt Dương Tông, Phạm Huyền Cơ đã bước vào Vũ Cảnh tầng chín từ lâu, là cường giả đứng hàng thứ ba trong bảng cường giả của Đại Hạ Vũ Triều.

Nhưng mà, tuổi tác của ông ta đã cao nên không quan tâm tới chuyện trong tông, chỉ luôn tập trung bế quan.

Mười năm gần đây chỉ xuất hiện một lần duy nhất, lần ấy là để tìm Đằng Giao Huyết cho Lữ Tinh Thần.

Lúc này, khi ông ta xuất hiện trở lại đã phá tan gông cùm xiềng xích, trở thành cường giả Siêu Phàm cảnh.

“Chúc mừng tông chủ!”

“Từ nay về sau, tông ta sẽ trở thành đại giáo số một Đại Hạ Vũ Triều!”

Lỗ Nhạc và các trưởng lão vô cùng vui mừng, khom lưng quỳ bái với một đám đệ tử.

Siêu Phàm.

Đó là sự tồn tại đứng trên đỉnh Đại Hạ Vũ Triều, thoát khỏi phàm thai, kiêu ngạo nhìn bốn cảnh giới Bể Khổ.

Tiếng chúc mừng vang dội là thế nhưng lại khiến khóe miệng Phạm Huyền Cơ thoáng hiện lên sự cay đắng.

Siêu Phàm Cảnh không thể tranh đoạt sinh mệnh như Hạ Tổ.

Đời người ngắn ngủi, vượt qua Bể Khổ, còn gì vui nữa?

Sở Ninh lại không giống thế.

Năm nay hắn mới mười chín, với thiên phú như yêu nghiệt ấy, hắn có thể bước vào Siêu Phàm ở những năm thịnh vượng nhất đời.

Sớm biết như vậy, năm ấy ông ta không nên trơ mắt nhìn Sở Ninh bị đuổi đi.

“Việc năm ấy, bổn tọa rất lấy làm tiếc”.

“Lần này, ngươi đánh Liệt Dương Tông tổn thất nghiêm trọng, còn phá huỷ thạch bích huyết thống, chi bằng bán cho bổn tọa một ân tình, chuyện dừng lại ở đây, ngươi thấy sao?”

Phạm Huyền Cơ trầm giọng nói.

Dù ông ta có nuối tiếc đến đâu thì cũng không thể thay đổi được sự thật.

Sở Ninh và Liệt Dương Tông đã xé rách mặt nhau.

Còn Lữ Tinh Thần có thế nào chăng nữa cũng là thiếu tông chủ, bị người ta giết như vậy thì Liệt Dương Tông sẽ trở thành trò cười của cả Đại Hạ Vũ Triều.

Nhân Đồ cười cợt.

Phạm Huyền Cơ mới bước vào Siêu Phàm nhưng lại không nhìn thấu cảnh giới của Sở Ninh.

Mong Bắc Vương đương thời bán cho mình một ân tình, Phạm Huyền Cơ ông ta cũng xứng sao?

“Phụ thân, báo thù xong chúng ta về nhà thôi!”

Sở Ninh không đáp lại mà quay đầu nói với Sở Nguyên trong đám đông, từng câu từng chữ như sấm rền.

Sở Ninh.

Hắn đang thách thức Siêu Phàm sao?

“Được!”

Sở Nguyên cười to.

Sở Ninh có khí phách nhường ấy, ông thân là phụ thân sao có thể kinh hãi chứ?

“Hôm nay, hai cha con chúng ta đánh nhau một trận ra trò nào!”

Ông ta hét lớn, tấn công Vương Thanh Phong và Từ Phúc, muốn tự mình ra tay trả thù.

Lúc này, Sở Ninh mới nhìn sang Phạm Huyền Cơ, môi mấp máy: “Tránh ra, nếu không giết cả ngươi đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK