Đại Hạ Bắc Vương…
Chắc chắn là người được lợi lớn nhất lần này.
Mười chính tuổi đã là Siêu Phàm Tứ Cực, chỉ cần hắn không chết, tương lai ắt sẽ trở thành hoàng giả cực đỉnh của vùng đất Thanh Châu này.
Dù lần sau, khi bí cảnh Hóa Long mở ra, lại có trân bảo Cực Cảnh xuất thế, nhưng sợ là khó có ai với tới được đẳng cấp như Đại Hạ Bắc Vương.
Trước tảng đá mọc đầy rêu xanh đó có vài bóng người đứng sừng sững.
Ngoại trừ người hộ đạo của Hoàng Triều, còn có một người vô cùng bắt mắt.
Đông Thắng Thái Tử!
Sau khi thất bại trong cuộc cạnh tranh con đường Vô Địch với Sở Ninh, hắn ta thất hồn lạc phách rời khỏi bí cảnh Hóa Long, nhưng chưa từng rời đi, mà chắp tay đứng đó, mặc cho từng sợi tóc tung bay trong gió, không nói một lời.
“Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Đại Hạ Bắc Vương đi ra thì mới cam tâm à?”
Có người tỏ vẻ đồng tình.
Nếu không có Đại Hạ Bắc Vương, Đông Thắng Thái Tử đã lập Siêu Phàm Tứ Cực rồi, sau khi trở về lại lần nữa được Đông Thắng Hoàng Triều bồi dưỡng, rất có khả năng sẽ bước vào Ngũ Cực.
Muốn trách chỉ có thể trách Đông Thắng Thái Tử sinh ra ở thời đại này.
Chỉ khoảng một nén nhang, hơn hai ngàn quốc kiêu đã tụ tập ở khu vực xung quanh tảng đá.
Lần thăm dò bí cảnh này có ít nhất ngàn người nằm xuống, vĩnh viễn ở lại mây mù.
Chúng quốc kiêu cũng không rời đi, bọn họ có cùng ý nghĩ như Đông Thắng Thái Tử.
“Người anh em Bắc Vương sao vẫn chưa ra nhỉ?”, Hạng Bàng cầm côn sắt đứng cạnh Tần Hoa Ngữ, nói với vẻ lo lắng.
“Sợ là hắn không ra được rồi!”
Vạn Lăng Nhi mặc vũ y Phượng Tường bước từng bước chậm rãi từ trong mây mù ra.
Lời của nàng ta khiến mọi người sững sờ.
“Hoàng muội, muội có ý gì?”, Vạn Kỷ Ương bước đến nghênh đón.
“Huynh!”, Vạn Lăng Nhi ngập ngừng, trong con ngươi màu xanh ngọc bích phủ một tầng sương mù: “Hắn cố ý tiến vào Ngũ Cực Vực, ta ngăn không được!”
Nàng ta không biết mình bị sao nữa, nhưng khi thấy tên khốn chết tiệt kia mãi vẫn không xuất hiện, lòng nàng ta lại cảm thấy rối bời.
“Cái gì?”, Hạng Bàng biến sắc.
Không đợi hắn ta hành động, bên cạnh đã có một luồng gió xẹt qua.
Tần Hoa Ngữ mặc một chiếc váy lụa đỏ, giờ phút này, gương mặt nàng ấy phủ một tầng sương lạnh, đôi chân ngọc ngà sải bước, muốn tiến vào bí cảnh Hóa Long.
“Em gái à, đừng làm ẩu!”
Hạng Bàng hoảng hốt, vội chạy đến ngăn Tần Hoa Ngữ.
“Tránh ra!”
Suối tóc của Tần Hoa Ngữ tung bay: “Nếu như hắn xảy ra bất trắc, tương lai, 30 vạn Bắc Vương Quân và ngàn vạn bá tánh Đại Hạ đều sẽ diệt vong!”
Bắc Vương.
Quân vương không miện của Đại Hạ, gánh trên vai quốc vận Đại Hạ, là tín ngưỡng và là niềm tin thủ hộ đất nước của chúng tướng lĩnh.
Sao hắn… có thể bị vây ở nơi này?
“Đây chính là bí cảnh Hóa Long, một khi đóng lại, vào rồi sẽ không ra được”, Hạng Bàng vội nói.
Hắn ta không nghi ngờ lời của Tần Hoa Ngữ, nhưng hắn ta lại không muốn nàng ấy bị nhốt trong bí cảnh Hóa Long.
“Ha ha ha ha!”
“Cái tên Đại Hạ Bắc Vương này đúng là tự tìm đường chết mà!”
“Rõ ràng là có tư chất hơn người, lại bởi vì tham muốn nhất thời mà tự chôn mình, hắn tưởng hắn là bán thuần huyết thật à?”