Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt nàng ta lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng vẫn không chịu ra sau nghỉ ngơi.

Bắc Vương dẫn quân tấn công Đại La.

Bắc Vương của Đại Hạ một mình chinh chiến một đất nước, giờ đã bước vào Đại La Võ Cung.

Nàng ta và tướng lĩnh Bắc Cảnh nào có tâm trạng nghỉ ngơi chứ.

“Vương, chắc chắn chúng ta có thể dập tắt trận chiến này!”

Nhân Đồ siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy kiên định.

Trong các tướng lĩnh ở Bắc Cảnh, hắn ta là người đi theo Sở Ninh lâu nhất, tận mắt chứng kiến thiếu niên khi xưa từ từ trút bớt vẻ ngây thơ, từng bước trở thành một Bắc Vương vĩ đại.

Người nọ làm sao sẽ bại trận chứ.

Rầm!

Một làn gió nhẹ thoảng qua khiến không gian bỗng trở nên sáng lạn.

Có hàng vạn hàng nghìn tia sáng từ trên trời cao chiếu xuống, bao phủ ranh giới nơi Bắc Cảnh rồi lan ra khắp vùng đất.

“Đây là gì thế?”

An Vương bất ngờ, chợt chú ý tới đằng trước bỗng xuất hiện một khoảng trời màu xanh lục.

Bắc Cảnh chiến tranh liên miên, đất đỏ trải dài ngàn dặm.

Một ngọn cỏ màu xanh lục đâm chồi trên mảnh đất đỏ, nó gần như héo rũ.

Nhưng sau khi được tắm nắng, thân và lá căng tràn, rực rỡ sức sống.

An Vương lại nhìn bốn phía xung quanh, bất chợt thẫn thờ.

Vầng sáng chiếu rọi.

Gột rửa không gian, khí trời trở nên tươi mát, dù không dùng huyết thống để khởi động hồng kiều Siêu Phàm thì bọn họ vẫn có thể cảm nhận được linh khí.

Hơn trăm vạn vương quân hoang mang không thôi.

“Đây, đây không phải là Thiên Hàng Can Lâm trong lời đồn đấy chứ!”

Một bà lão tuổi già sức yếu thốt lên.

Bà ta là tông chủ Thủy Nguyệt Tông, thực hiện hứa hẹn với Bắc Vương nên từ sau khi chạy tới Bắc Cảnh đã cùng canh giữ biên thùy với các tướng sĩ.

“Lão thân đã từng thấy trong một quyển sách cổ, nó nói rằng ở vùng đất Thanh Châu chỉ có Đại Quốc mới có thể ngưng tụ quốc vận, Thiên Hàng Can Lâm...”

Giọng Thủy Nguyệt Tông Chủ mạch lạc, mỗi một từ đều như một tia chớp giáng vào từng người một.

Ngưng tụ quốc vận!

Từ khi đóng đô đến nay, Đại Hạ Vũ Triều của bọn họ chịu đủ mọi sự khổ sở do chiến tranh mang lại.

Bây giờ.

Đại Hạ đã trở thành một quốc gia hùng mạnh ở Thanh Châu, thống trị một vùng linh thổ rồi sao?

Bắc Cảnh lặng thinh chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề quẩn quanh.

Cho dù là Bắc Vương Quân hay là các vương quân khác thì trong lòng đều bùng cháy hừng hực, bọn họ muốn hét vang, muốn huýt sáo ngân nga nhưng lại không thốt được từ nào.

Người có thể gánh vác quốc vận của Đại Hạ.

Ngoài Bắc Vương của họ ra thì chẳng còn ai cả.

Đại La Võ Chủ tạo áp lực.

Bắc Vương ở Đại Hạ bị hàng nghìn người chỉ trỏ.

Nhưng người nọ lại chẳng có một lời giải thích hay biện minh gì.

Giờ đây.

Hắn đã dùng chính thực lực của bản thân để ngưng tụ quốc vận, tạo phúc cho muôn dân Đại Hạ và con cháu đời sau.

“Lão thân có thể đồng hành với Bắc Vương tại Đại Hạ này quả đúng là phúc phận ba đời!”

Thủy Nguyệt Tông Chủ run rẩy, thi hành lễ bái với Đại La Võ Cung, vừa khóc vừa cười, nước mắt giàn giụa.

Bà ta từng khó hiểu rằng tại sao Hạ Tổ từng bước tới Động Thiên nhưng không đi ngưng tụ quốc vận.

Từ sau khi Hạ Tổ qua đời, chuyện Đại Hạ trở thành Đại Quốc đã vô vọng.

Bà ta cũng có con cháu, sao không mong con cháu mình có thể sống trong linh thổ chứ.

Giờ phút này đây, giấc mộng ấy đã trở thành hiện thực.

Sống trong linh thổ, tỷ lệ Đại Hạ xuất hiện Siêu Phàm tăng lên vượt bậc.

“Đi thôi!”

An Vương hít một hơi thật sâu, áp chế nỗi kích động trong lòng, cất bước đi trước: “Đi đón vương của chúng ta thôi!”


Đại Hạ đã ngưng tụ quốc vận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK