Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Hạ Bát Vương.

Minh Vương tại vị mười năm, bất luận là thực lực hay quyền thế đều là người nổi bật trong Bát vương, Minh Vương quân dưới trướng ước chừng có năm mươi vạn.

Tiểu Minh Vương chết trong tay Bắc Vương, một khi Minh Vương giận dữ trả thù, Đại Hạ Vũ Triều sẽ không yên tĩnh.

"Sở Ninh!"

"Ngươi dám giết Tiểu Minh Vương, ngươi đang đối đầu với Minh Vương đấy!"

Một vị thống lĩnh Minh Vương quân giận dữ gào thét.

"Đây là đất phong của ta, Tiểu Minh Vương trước thì vượt ranh giới, sau thì tổn thương Bắc Vương quân ta, ta giết y thì thế nào?", Sở Ninh lạnh nhạt đối diện.

Đừng nói Tiểu Minh Vương, dù hôm nay có là Minh Vương vượt ranh giới, hắn cũng dám rút đao.

"Đại ca, không cần phải nói nhảm với bọn họ".

"Không bằng bắt hết lại, tế đao của ta".

Yến Tử Lăng cầm đao gỗ, khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm, khiến hô hấp của vị thống lĩnh Minh Vương quân kia cứng lại, mồ hôi rơi như mưa.

Đừng nói chuyến đi này Minh Vương quân chỉ có hai vạn người.

Dù có điều động tất cả Minh Vương Quân dưới trướng Minh Vương, cũng không dám chắc có thể tiêu diệt Bắc Vương quân.

Hãn tướng Bắc Cảnh mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

"Nếu Minh Vương không biết thống ngự Vương Quân, vậy thì để ta làm thay đi".

Sở Ninh khoát tay ngăn lại Yến Tử Lăng: "Cùng áp bọn họ đến biên cảnh".

"Rõ!"

Vạn Bắc Vương quân Địa Vũ cảnh lĩnh mệnh, huyết khí của họ bộc phát, cầm mâu đè ép, Minh Vương quân ở đây hoàn toàn không dám phản kháng, ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.

Một đám địa đan sư, cường giả Địa Bảng đều vô cùng kính sợ.

Sở dĩ những Minh Vương quân này và bọn họ còn có thể sống được, chính bởi vì lòng yêu nước của Bắc Vương.

"Bắc Vương đại nhân, chúng ta nhất định cẩn trọng tuân theo dạy bảo!"

Các khách khứa thi lễ một lần nữa, sau đó đội ơn rời đi.

Về phần trưởng lão, đệ tử Liệt Dương Tông và hơn mười vị quận trưởng, bọn chúng bị Bắc Vương quân áp giải xuống núi.

Dư Vi cũng ở trong số đó, sợi tóc nàng ta lộn xộn, bước chân lảo đảo, thỉnh thoảng nhìn về phía Sở Ninh.

Tiểu Minh Vương bị giết.

Danh hiệu Tiểu Minh Vương phi này của nàng ta tự nhiên chỉ còn trên danh nghĩa, bị trừng trị như đệ tử Liệt Dương Tông thông thường.

Dư Vi có tâm muốn xin Sở Ninh khoan dung độ lượng, nhưng không thể mở miệng.

"Có phải người nào đó muốn động lòng trắc ẩn rồi không?"

Thấy biểu cảm của Dư Vi, Tần Hoa Ngữ mở miệng, yếu ớt nói.

"Lòng trắc ẩn?"

Sở Ninh quét mắt nhìn Dư Vi, bờ môi khẽ nhúc nhích: "Từ nay về sau, ta và Dư Vi không còn liên quan".

Từ thời điểm Dư Vi ba hoa khoác lác ở trước mặt hắn, đánh giá phần cảm tình trong quá khứ kia là tuổi nhỏ vô tri, hắn và đối phương đã trở thành người dưng.

Không hề liên quan!

Bốn chữ này như mũi tên đâm vào trong lòng Dư Vi, khiến nàng ta cười thảm.

Đúng vậy.

Với những việc nàng ta đã làm, sao Sở Ninh tha thứ được.

Nếu sáu năm qua, nàng ta giữ vững phần cảm tình kia, chẳng phải giờ sẽ có khác biệt?

"Ca ca, ca thật sự là Bắc Vương sao?"

Lúc này, Sở Dao ôm lấy Sở Ninh, vẫn đang choáng váng.

Từ khi Tứ đại tướng Bắc Cảnh lên sàn, lại đến Bắc Vương quân giáng lâm, cô ấy như đặt mình trong giấc mộng.

Tộc nhân Sở gia cũng đi tới, hoặc biểu cảm chấn động, hoặc vẻ mặt vui mừng.

Sở Nguyên càng thêm mừng vui lẫn lộn, có rất nhiều lời nói không biết mở miệng như thế nào.

Thành tựu của đứa con trai này đã vượt qua kỳ vọng của ông.

Ông khó có thể tưởng tượng, đến tột cùng, một thiếu niên không nơi nương tựa phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể trở thành Bắc Vương Đại Hạ?


"Ta là Bắc Vương, cũng là ca của muội".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK