Mắt thấy Sở Ninh chân đạp hoa sen, dùng hai tay bắt ấn, chỉ mới một thức đầu, bóng dáng của yêu nghiệt bán thuần huyết cũng đã bắt đầu dao động.
“Hắn cũng có thể thi triển Động võ kỹ cấp Tuyệt Đỉnh!”
Ba người loạng choạng, thất hồn lạc phách.
Sở Ninh xuất thân từ quốc.
E rằng loại ấn pháp này hắn đã tu thành trong bí cảnh Hóa Long.
Nhưng bí cảnh Hóa Long mới mở ra được bao lâu đâu chứ?
Hai nhân tài tuyệt thế cách không đối ấn.
Ầm!
Sấm chớp rền vang, núi non cùng biển cả xung quanh rung chuyển, sóng năng lượng đáng sợ trào dâng, quét qua bốn phía.
Như phong quyển tàn vân, lại như đại lãng đào sa.
Những gốc thông già trong Tứ Vực Vực bị bật gốc, những khối đá lởm chỗ bị chấn vỡ giữa không trung, ngay cả suối nước cũng đảo chiều.
Bán kính vài trăm mét gần như bị san thành bình địa.
“Mẹ nó, thật đáng sợ!”
Mấy trăm vị thiên kiêu Cực Cảnh vừa đuổi đến nơi liền bị dọa, điên cuồng lui về sau.
“Đông Thắng Thái Tử vậy mà cũng thi triển thức thứ nhất của Sơn Hà Đại Ấn?”
Sở Ninh lơ lửng giữa không trung, trong mắt hắn lóe lên tia sắc bén.
Chắc hẳn Đông Thắng Hoàng Triều từng có thiên kiêu tiến vào bí cảnh Hóa Long và đem về Đại Nhạc Ấn.
Sở Ninh và Đông Thắng Thái Tử cách không đối chiến, đồng thời thu hồi ấn pháp.
Hai tuyệt thế nhân tài lần đầu giao chiến liền biết đối phương khó chơi.
Đại Nhạc Ấn tiêu hao quá lớn, lúc này bọn họ lựa chọn bỏ ấn quyết đấu.
Vù!
Ánh mắt Đông Thắng Thái Tử rực lửa, cánh Bằng mang cơ thể hắn ta lao về phía trước, bàn tay bao phủ một ngọn lửa rộng đến mấy chục mét, khiến người ta kinh hãi.
“Đây chính là Phúc Diệt Thủ của Đông Thắng Thái Tử!”
Có người nhận ra tuyệt học liền hô to.
Trong tay Đông Thắng Thái Tử, võ kỹ này đã đạt đến tình trạng lô hỏa thuần thanh.
“Sinh ra tại Hoàng Triều cũng chưa chắc có thể miệt thị thương sinh!”
Trước mặt bao người, Sở Ninh bật cười sang sảng.
Hắn không lùi mà tiến, nắm đấm có kim quang vờn quanh, như ánh mặt trời đang nhảy nhót. Sở Ninh tung nắm đấm, khiến ngọn lửa đầy kiêu ngạo kia thoáng run lên, kế đó bị đục xuyên qua.
“Có ta ở đây, sao ngươi có thể vô địch!”
Sở Ninh thét to, thân thể lại lần nữa vươn lên, tung nắm đấm về phía Đông Thắng Thái Tử.
Dưới uy lực của Đại Diệu Nhật Quyền, người xem cũng thi triển căn cơ.
Sở Ninh đã là Siêu Phàm Tam Cực.
Đại Diệu Nhật Quyền lại khủng bố cỡ nào chứ, quyền phong làm cho không gian cũng phải chấn động, làm người ta không thể mở mắt, vừa tiến vào chết ngay lập tức,
Đông Thắng Thái Tử thét lên, đôi cánh giãn ra, không lùi như cũ, vẫn dùng tay để đỡ.
Ầm ầm!
Hai người lại lần nữa đối kháng trực tiếp, tạo thành gió lốc, chung quanh như biển gầm sóng vỗ.
Cách đó không xa, một ngọn núi không chịu nổi nên sạt lở, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Bất chợt.
Bụi cuốn mù mịt lại như bị một bàn tay vô hình đè xuống, đá vụn bị chấn thành tro bụi.
Sở Ninh và Đông Thắng Thái Tử như hai vị chiến thần đang “giao lưu võ thuật”.
Họ đối kháng bằng quyền hoặc chương, thần lực dữ dội không ngừng rung động tạo thành từng vòng tròn, người xem nghẹn họng đứng nhìn.
Khó có thể tưởng tượng nổi đây chỉ là cuộc quyết đầu của hai tu giả Siêu Phàm.
“Cùng thế hệ tại Thanh Châu, ai dám đứng ngang với ta!”
Trong mắt Đông Thắng Thái Tử lộ ra tia sắc bén.