Hết thảy.
Là bởi Bắc Vương phủ lập nên ở đây.
Mặt ngoài.
Người đang ngồi trên ngai vàng Đại Hạ vẫn là Hạ Giang, nhưng không một ai không biết, Bắc Vương mới là ông vua không miện thật sự.
Bắc Vương gánh vác quốc vận của Đại Hạ, hắn đặt thân ở đâu, nơi ấy tràn ngập linh khí, linh khí dồi dào, tràn ra các quận của Đại Hạ.
Bởi vậy.
Thanh Sơn thành là một linh thành!
Thử hỏi, có ai không khát khao?
Bắc Vương phủ, thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt.
“Sở gia chúng ta có một Bắc Vương”.
“Đám nhãi ranh các ngươi phải xốc lên tinh thần cho ta, không được lười biếng!”
Trong một quảng trường rộng rãi, Sở Nguyên với mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị đang chỉ dẫn mười ba đứa bé tu luyện.
Cánh tay phải cường tráng của ông ẩn hiện hỏa quang, hiển lộ tu vi Thiên Vũ cảnh.
“Vâng!”
Mười ba đứa bé đồng thanh đáp.
Bọn họ không dám kêu khổ, không dám oán giận, ai bảo Sở gia bọn họ có một Bắc Vương.
Châu báu, công pháp, võ kỹ do Đại La và thập đại Vũ Triều đưa đến khiến bọn họ không có cớ để lười biếng nữa.
Sở Nguyên gật đầu vừa lòng, thỉnh thoảng ông lại nhìn bé gái trong mười ba đứa trẻ đó.
Đó là Đồng Đồng.
Sau khi cắt hai búi tóc sừng dê, trông cô bé giống hệt như một đứa bé trai.
Bắc Vương đích thân đưa quan tài máu của người lính già Phó Vệ về Đại Hạ, an táng trong Thanh Sơn thành.
Những đứa trẻ mồ côi của các cựu binh như Đồng đồng cũng được Bắc Vương phủ nhận nuôi.
Được chứng kiến Sở Ninh chiến đấu với cả một đất nước, Đồng Đồng sau khi trở về trở nên chấp nhất với tu luyện, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
“Nhị thúc điên rồi”.
“Thậm chí còn muốn huấn luyện cả đứa bé vừa mới cai sữa của Sở gia chúng ta nữa”.
Một thanh niên mũm mĩm đi ngang qua vội vàng cúi đầu.
“Sở Hành, ta giới thiệu cho ngươi vài cô gái, không phải quốc sắc thiên hương gì nhưng cũng đẹp lắm”.
Sở Nguyên lập tức chạy lại gần: “Trọng trách sinh con đẻ cái cho Sở gia phải do ngươi gánh vác rồi!”
“Nhị thúc, sao không phải đường đệ ấy!”, Sở Hành sắp khóc đến nơi.
Sở gia trở thành thế gia không lâu, tộc nhân tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi người.
Bây giờ, người đến độ tuổi kết hôn lại chưa lập gia đình ngoài hắn ta ra chỉ có đường đệ Sở Ninh.
Không biết Sở Nguyên chập mạch ở đâu mà cứ giục hắn ta sinh con.
“Con trai ta được xưng là có phong thái của hoàng giả Thanh Châu, sao có thể bị trói buộc bởi nhi nữ tình trường?”, Sở Nguyên trừng mắt, nói một cách đứng đắn.
Trong số báu vật được đưa về Bắc Vương phủ, có sách vở ghi chép về sự tích Thanh Châu, Sở Nguyên đọc không ít sách, áp dụng linh hoạt.
Sở Hành cạn lời, không còn gì để nói.
Tiền viện Bắc Vương phủ gà bay chó sủa vì Sở Nguyên, còn hậu viện lại rất yên bình.
Hồ dập dờn sóng biếc, một người đứng trên mặt hồ.
Sở Ninh mặc áo trắng, tóc buông xõa, giẫm lên mặt nước.
Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, làm hồ nước xao động, Sở Ninh cũng nhẹ nhàng đong đưa theo gió, không hề chìm xuống nước.