Một vòng đao sáng nghiền nát càn khôn, thoáng chốc, Hạn Lôi Đao đã nằm trong tay Sở Ninh.
“Vốn tưởng ngươi là đối thủ đáng kính, giờ mới phát hiện, ngươi cũng như đại đa số người, không có gì khác biệt”.
“Ngươi thua, từ nay về sau, ngươi sẽ không bao giờ là… gánh nặng của ta nữa”.
Thua!
Lời này khiến thiên kiêu các đại quốc không khỏi trầm mặc, và cũng khiến Động hộ đạo cho Đông Thắng Thái Tử trầm mặc.
Đúng vậy!
Vì bước lên con đường vô địch nên khi đối chiến cùng người khác, Đông Thắng Thái Tử chưa từng mượn tay ai cả.
Nhưng khi giao đấu với Bắc Vương, đầu tiên là thi triển linh binh phòng ngự, sau chấp Sát Thân Kiếm của Đông Hoàng, hắn ta không còn đơn thuần dùng lực lượng của bản thân nữa.
Đông Thắng Thái Tử đã hoàn toàn mất đi tâm tính vô địch, ngã xuống bụi trần.
Từ thời khắc Đông Thắng Thái Tử tự đoạn tương lai, thì vận mệnh đã chú định.
“Ngươi im ngay cho ta!”
Toàn thân Đông Thắng Thái Tử run rẩy, sát ý bản thân hợp nhất cùng Sát Thân Kiếm.
Ngay lập tức, từng luồng kiếm quang lần lượt xuất hiện và đứng sững quanh thân Đông Thắng Thái Tử, toàn bộ cùng chỉ về một hướng.
Đông Thắng Thái Tử tràn ngập dã tính, xách theo Sát Thân Kiếm ép về phía Sở Ninh.
Kiếm quang mênh mông tự như đại dương rộng lớn đang không ngừng dao động, khi Đông Thắng Thái Tử giơ kiếm lên, chúng đồng loạt phóng tới Sở Ninh, khiến cho hư không cũng trở nên vặn vẹo.
“Đại Hạ Bắc Vương ta không cần sát khí Hoàng Triều”.
“Bởi vì ta có thể chấp đao, để nó huy hoàng cùng ta, đắm mình trong chín đạo thần quang, hung đúc uy danh cái thế!”
Tóc Sở Ninh tung bay, hắn đang thi triển Bắc Vương Dưỡng Đao Thuật.
Đông Thắng Thái Tử dùng ba miệng Động để áp chế linh khí, nhưng vẫn không ép được hắn.
Một vầng trăng khuyết đột ngột lóe lên giữa kiếm quang tựa như đại dương bao la đang dậy sóng, nó không mang sát tính mãnh liệt như Sát Thân Kiếm, nếu có chỉ là ý chí vô địch của Sở Ninh.
Ầm ầm ầm!
Đao kiếm va vào nhau, phát ra từng đợt âm thanh.
Lưỡi đao phá không, kiếm quang rít gào.
Đao khí và kiếm khí giăng đầy trời, tạo thành cuồng phong dữ tợn, lấy Sở Ninh và Đông Thắng Thái Tử làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Bên dưới đã sớm là một vùng thê thảm.
Hoàng Tử, Hoàng Nữ, thiên kiêu của các đại quốc đều ôm đầu bỏ chạy.
Hai thiên kiêu tuyệt đại quyết đấu, dư uy tản ra có thể đánh chết một mảng lớn Siêu Phàm.
Cả đám trốn đến một khoảng xa, mới ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía không trung, ngay lập tức, cả bọn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rớt vào hầm băng.
Đông Thắng Thái Tử thi triển Sát Thân Kiếm nhưng vẫn không thể áp chế được Đại Hạ Bắc Vương.
Cả hai, một cầm kiếm, một chấp đao, đấu một trận khó phân thắng bại.
Đông Thắng Thái Tử đã lập Siêu Phàm Tam Cực Cảnh, xông vào Động, dựa vào Sát Thân Kiếm mới có thể đánh ngang tay với Đại Hạ Bắc Vương.
“Không ổn!”, hai vị Động đột nhiên biến sắc.
Khi hai bóng người chấp linh binh một lần nữa va chạm, tay phải Sở Ninh nắm chặt thành quyền, trên quyền có kim quang lượn lờ. Đột nhiên, hắn nện thẳng vào ngực Đông Thắng Thái Tử.