Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả bọn họ đều dám dùng máu thịt, thân thể để ngăn cản Động giải trận, phải nói là hung hãn hệt như Bắc Vương.

Trên thực tế thì…

Đâu cần phải như thế.

Thảm kịch của vị phu nhân kia đã cho thấy, nếu ai dám có hành động khác thường, chắc chắn sẽ phải đối mặt với công kích mãnh liệt từ Bắc Vương.

Bọn họ còn chưa vĩ đại đến mức có thể đánh cược mạng mình để tranh thủ cơ hội sinh tồn cho đồng bạn.

Cho nên, những Động còn lại đều đứng sững tại chỗ, không dám rời đi, cũng không dám tiến công.

“Bắc Vương, chuyện lần này e là có hiểu lầm!”, sau một phen nhẫn nhịn, cuối cùng, một vị Động mở miệng nói: “Hay là mọi việc dừng lại ở đây, chúng ta sẽ lập tức rời đi!”

“Vậy hãy để cho hiểu lầm này cứ thế kéo dài tiếp đi!”, Sở Ninh cười khẩy.

Ở trên đời này, đạo nghĩa công bằng gì gì đó đều cần có thực lực để duy trì.

Nói xong những lời này, Sở Ninh sải bước tiến về phía trước, Hạn Lôi Đao ngân vang từng hồi, linh tính huy hoàng tồn tại cùng sát ý, tựa như một con sóng thần quét ngang qua bầu trời.

“Bắc Vương, Vân Hiên Vũ Triều ta vốn là đại quốc siêu cường, ngươi thật sự muốn không chết không thôi với chúng ta sao?”

“Dù ngươi có thể lập Siêu Phàm Ngũ Cực thì cũng không thể nhảy vào Động cảnh được!”, vị Động kia biến sắc.

Vù!

Một vòng ánh sáng đỏ như máu quét qua, lồng ngực người vừa lên tiếng bị trảm một đao, ngay lập tức trọng thương.

Sắc mặt Sở Ninh lạnh lùng, ngay cả một câu cũng không thèm đáp lại.

Ve sầu không thể kêu ngày Đông!

Sở Ninh hắn vừa khéo lại không cần phải giải thích!

Hỗn chiến lần nữa bộc phát, nhưng cảnh tượng lúc này đã hoàn toàn khác biệt.

Thời điểm cường thịnh, đám Động kia liên thủ mà vẫn không áp chế được Đại Hạ Bắc Vương, thì đừng nói là hiện tại, khi bọn họ đã hao tổn một nửa nhân thủ.

Trận chiến này hoàn toàn là một trận đồ sát nghiêng về một bên, Dương Diệp thấy thế không khỏi co giật khóe miệng.

Bắc Vương của bọn họ dường như có hơi hung hãn!

“Yên tâm đi!”

“Khi ở bí cảnh Hóa Long, ngay cả Tam Cực nhập Động của Đông Thắng Thái Tử mà người anh em Bắc Vương của ta còn có thể giẫm đạp được…”

“Thì đám Động này chỉ là lũ tôm tép mà thôi”.

Hạng Bàng bước đến, vỗ vỗ vai Dương Diệp.

“Dám xưng anh em với Vương của ta?”

Ánh mắt Dương Diệp thoáng trở nên lạnh lẽo, Sát Thân Kiếm trong tay phóng thích sát khí khiến Hạng Bàng cả kinh, vội nhảy ra xa.

Nửa nén hương trôi qua, trận chém giết này cũng đến hồi kết.

Ba mươi thi thể Động rơi khắp các nơi trong Tân Tú Lĩnh, không thiếu một tên.

Sở Ninh chân đạp hoa sen, đứng sừng sững giữa không trung, hai mắt hắn nhắm nghiền.

Gió chợt ngừng thổi, toàn bộ Tân Tú Lĩnh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Bất kể là Siêu Phàm, hay Tân Tú Mị Động cũng đều nghe thấy tiếng sóng biển.

Đó là âm thanh huyết dịch của Sở Ninh đang tuôn nhanh, hắn lấy thân mình làm trung tập, một luồng áp lực bất chợt tập kích lên não, khiến bọn họ không khỏi kinh hãi.

Loại áp lực này…

Là áp chế đến từ huyết thống thần linh.


Trước đó, Đại Hạ Bắc Vương dùng một trận chiến tẩy sạch duyên hoa, dường như đã xảy ra sự lột xác nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK