Hạn Lôi Đao vừa ra, tựa như tiếng sấm giữa trời quang, linh tính hồn hậu tràn ra, một bông hoa, một chiếc lá, một ngọn cỏ, một khối đá, tất cả đều bị cuốn lên không, tụ lại thành lưỡi đao theo động tác xuất đao của Sở Ninh.
Thân hình của Sở Ninh hoàn toàn dung nhập vào luyện mang, tầng mây bỗng nhiên bị phá vỡ, bầu trời dường như bị chém ra một khe rãnh.
Âm thanh “phốc phốc” hòa lẫn với tiếng kêu thảm thiết, máu tươi ấm nóng vẩy ra.
Sở Ninh dừng lại, chấp đao mà đứng.
Thân đao đen kịt như phủ một tầng sương trắng, có thể thấy rõ máu lăn dài.
Thân thể hai vị Động đánh úp lại đều bị chia cắt thành hai đoạn và đánh văng ra, hung hăng rơi xuống ở một nơi xa, làm bụi mù xộc lên.
Tinh hoa huyết dịch của bọn họ đã bị Sở Ninh chắt lọc, hóa thành sáu hạt Tạo Hóa chủng.
“Quá độc ác!”
Chúng thiên kiêu đại quốc sững sờ.
Đại Hạ Bắc Vương dùng tu vi Siêu Phàm Ngũ Cực thẳng tay chém giết hai đại Động mà không cần trải qua một trận quyết đấu nào cả.
Sợ là Đông Thắng Hoàng Triều cũng không ngờ tới, sự kiện trọng đại lần này của Thanh Châu sẽ sản sinh một chiến lực tuyệt đỉnh, nếu không e là bọn họ sẽ phái cường giả Thiên Tuyệt bảng đến để hộ tống cho Đông Thắng Thái Tử.
Ánh mắt mọi người lần nữa nhìn về phía cái hố nhỏ kia, rồi lại lần nữa run sợ.
Đó là cái hố mà Đông Thắng Thái Tử từ không trung rớt xuống tạo thành.
Trong hố chỉ còn một mảnh áo bào nhuốm máu, nào còn bóng dáng của Đông Thắng Thái Tử?
Hai vị Động bỏ mạng mới tranh thủ được một cơ hội bỏ trốn cho hắn ta!
“Sát Thân Kiếm còn ở đây”.
“Vậy mà Đông Thắng Thái Tử lại bỏ chạy?”
Một vị Hoàng Tử lộ vẻ khó có thể tin được.
Đó là Đông Thắng Thái Tử, là thiên kiêu tuyệt đại lập chí phải đi Vô Địch, có lòng tự trọng cực kỳ mạnh, không tiếc tự đoạn tương lai cũng muốn chiến một trận với Đại Hạ Bắc Vương, sao hắn ta có thể là đào binh được chứ?
Nhưng khi nghĩ đến đủ loại phản ứng của Đông Thắng Thái Tử, thì việc này… cũng không ngoài ý muốn.
Trận chiến này, một thân ngông cuồng của Đông Thắng Thái Tử đã bị Đại Hạ Bắc Vương thẳng thừng giẫm xuống bùn.
Bắc Vương… đã sắp trở thành cơn ác mộng của Đông Thắng Thái Tử!
Sở Ninh nhíu mày.
Hắn cũng không ngờ Đông Thắng Thái Tử sẽ trốn.
Sở Ninh mở lòng bàn tay ra, là một chiếc nhẫn Càn Khôn.
Đông Thắng Thái Tử lần lượt thi triển át chủ bài.
Hắn chẳng muốn giằng co quá lâu, cho nên lúc mới giao đấu, đã lấy vật này từ tay Đông Thắng Thái Tử.
“Tên này đúng là giàu có!”
Sở Ninh thu hồi vật trong tay, rồi giơ tay trái lên.
BOANG...!
Sát Thân Kiếm đang cắm ngược trên mặt đất đột ngột bắn ngược lên, rơi vào tay Sở Ninh.
Kiếm ngọc có linh, đã từng nuốt máu Động, quả thật là sát vật danh xứng với thực, nó run lên dữ dội dường như muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của Sở Ninh.
“Kiếm tốt!”
Sở Ninh tán dương.
Linh kiếm do Đông Hoàng đương đại sở tu há có thể là phàm vật, bất kể là vật liệu chế tác hay linh tính thì cũng đều là lựa chọn tốt nhất.
“Kiếm này thích hợp với Dương Diệp”, Sở Ninh thu nó vào nhẫn Càn Khôn.
Hắn sẽ không để tâm đến Sát Thân Kiếm chỉ bởi vì vinh quang của chủ nhân nó, lại càng không từ bỏ đạo của mình.
Sở Ninh hắn muốn tôn thờ đạo của bản thân, ngàn vạn vinh quang chỉ có thể do chính hắn đúc thành.
“Còn có ai muốn chiến với ta?”
“Còn có ai nghĩ rằng Đại Hạ sẽ diệt vong, muốn chèn ép ta?”
Sở Ninh chấp đao, giọng hắn sang sảng vang vọng lên chín tầng trời.
Vù! Vù! Vù!