Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bắc Vương!”

“Đừng đi!”

Một âm thanh đầy lo lắng vang lên.

Sương mù trong Hư Giới bắt dầu dao động, một luồng tinh thần lực độn vào, hóa ra là Ngụy Đình, Nguyệt sứ trước đó đã đưa ngọc tỷ đại quốc đến.

Tại vùng đất Thanh Châu này, Nhật Nguyệt Lâu vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, nhưng Ngụy Đình và Sở Ninh lại có mối quan hệ không tệ, nên hắn ta đã dùng một loại bí pháp nào đó để truyền âm cho Sở Ninh.

“Vì sao?”, Sở Ninh nghi hoặc.

“Bốn trăm năm trước, Thanh Châu còn có một Hoàng Triều, tên là Cửu Khúc”.

“Một ngày nọ, có một ông lão đi đến Cửu Khúc Hoàng Triều, sau đó thì Hoàng Triều này bị đánh sụp”.

“Đông Thắng nhân cơ hội chiếm lấy nội tình của Cửu Khúc, cho nên mới bước lên vị trí đứng đầu Thanh Châu”.

Ngụy Đình giải thích: “Cửu Khúc có rất nhiều báu vật, tất cả đều bị Đông Thắng cướp sạch, duy chỉ có Cửu Khúc Quỳnh Cung. Thứ này ẩn chứa bí mật cực lớn, Đông Hoàng đương thời không cách nào hiểu rõ được, mà Động tiến vào Quỳnh Cung thì sau khi trở ra đa phần đều phát điên, có rất ít người an toàn ra ngoài”.

Sở Ninh vô cùng kinh hãi, hắn kinh hãi không phải bởi Cửu Khúc Quỳnh Cung ẩn chứa bí mật lớn, mà kinh hãi vì biết được một ông lão lại có thể đánh sụp một Hoàng Triều hùng mạnh tại Thanh Châu.

Đã là Hoàng Triều ắt có cường giả Tử Phủ tọa trấn.

Ngay cả Đông Hoàng đương thời cũng không cách nào hoàn toàn chèn ép Tây Âu, Vạn Pháp và Tân Hỏa.

Phóng mắt khắp Thanh Châu, thử hỏi có ai có thể một mình tiêu diệt một đại Hoàng Triều?

“Chẳng lẽ là ông nội?”, ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Sở Ninh cũng không trấn tĩnh được.

Ông lão kia lấy Vô Địch làm tên, là vị cường giả sống tại thời điểm Sở tộc còn là Cổ tộc trấn thế đỉnh cao!

Di tích Cửu Khúc Hoàng Triều đã biến mất, nhưng Cửu Khúc Quỳnh Cung vẫn còn giữ lại, có lẽ ở đó có manh mối về tung tích của ông nội.

“Tám tháng sau, bổn vương sẽ đại biểu Đại Hạ tiến đến Đông Thắng!”, Sở Ninh nhìn về hướng đông, nhấn mạnh từng chữ.

Toàn trường yên tĩnh.

Đông Hoàng đương thời mời Đại Hạ Bắc Vương đến Trúc Trì Luận Đạo, còn lấy ra Cửu Khúc Quỳnh Cung làm phần thưởng, nghĩ sâu một chút cũng đủ khiến người ta không rét mà run.

Bọn họ còn chưa lên tiếng mà vị Đại Hạ Bắc Vương này lại vội vàng tỏ thái độ như vậy à?

“Không hổ là thiên kiêu sánh vai cùng Yêu nghiệt bán thuần huyết, đủ khí phách!”

“Trái lại, các vị hùng chủ khác lại có chút tầm thường”.

Giọng của Đông Hoàng có chứa một tia uy áp của Tử Phủ Hoàng Giả.

“Đông Hoàng bệ hạ, chúng ta chắc chắn sẽ đến”.

Ngay lập tức, các đại quốc chủ vội vàng đáp.

Sao bọn họ dám không nể mặt Đông Hoàng cho được?

Huống hồ, tuy Cửu Khúc Quỳnh Cung nguy hiểm, nhưng lại khiến bọn họ động lòng.

Kỳ ngộ và hung hiểm vốn luôn tồn tại song song.

Cửu Khúc Quỳnh Cung là tẩm cung của một đại hoàng giả, có lẽ sẽ chứa tuyệt học của đại hoàng triều, quả thật đáng để mạo hiểm!

"Tốt."

Tinh thần lực hùng hậu như biển của Đông Hoàng dần tiêu tán.

Một trăm vị quốc chủ khác cũng đều có tâm tư riêng mình, cả bọn lục tục rời đi.

“Bắc Vương, ngươi…”

Ngụy Đình há miệng, không biết nên nói gì.

Sở Ninh và Đại Hạ trỗi dậy, hắn ta đã tận mắt nhìn thấy, thậm chí ngọc tỷ đại quốc của Đại Hạ cũng do chính hắn ta đưa đến.

Xuất phát từ tâm tư cá nhân, hắn ta không mong Sở Ninh gặp nạn.


“Ngụy đại ca, ta biết rõ ý đồ của Đông Hoàng”, Sở Ninh đã khôi phục tâm trạng, hắn mỉm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK