“Đại Hạ Bắc Vương đã thành công nhảy từ Siêu Phàm Ngũ Cực vào Động!”
“Vả lại, hắn đã lên được Thanh Châu Thiên Tuyệt bảng!”, ông lão cung kính nói.
Tĩnh mịch!
Trong vách núi cũng im lặng đáng sợ.
Hai câu này là cho Đông Thắng thái tử định rời đi vừa tỉnh táo bỗng trở nên hoang mang.
Người nọ!
Mới thăng cấp lên Siêu Phàm Ngũ Cực mà đã gõ mở cửa Động, còn lên được Thiên Tuyệt bảng?
Sự u ám mới bị xua tan lại bao trùm lấy hắn ta, lần này còn mãnh liệt hơn trước, từ miệng Đông Thắng thái tử phát ra tiếng dã thú gầm gừ, trong mắt chảy ra huyết lệ, máu nhỏ giọt ai cũng giật mình.
Đại Hạ Bắc Vương tiến bộ quá nhanh, nhanh tới mức làm hắn ta tuyệt vọng và bất lực.
‘Ngươi không bao giờ đánh bại được ta’, lời này như tiếng chuông quanh quẩn khiến Đông Thắng thái tử khó thở.
“Phụ hoàng!”
“Ta bằng lòng thay cho hoàng đệ đi lấy lại Đông Thắng sát thân kiếm!”
“Kiếm này chứa đựng vinh quang của phụ hoàng, tuyệt đối không thể để mất!”
Một âm thanh ngạo mạn lạnh lẽo vang lên.
Hư không chấn động, một loạt bóng người hiện ra, tay áo tung bay như tám chiến thần, tuấn tú phi thường.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người mỗi khác.
Đông Hoàng hiện tại có 9 người con, Đông Thắng thái tử là nhỏ tuổi nhất.
Tám người còn lại đều là thiên kiêu tuyệt thế, từng tiến vào bảng kiêu tử Thanh Châu, nổi tiếng vô cùng.
“Các ngươi thỉnh chiến như thế là là muốn nói cho tu giả Thanh Châu biết Đông Thắng hoàng triều chúng ta không dám nhận thua!”, khí tức bùng nổ tận trời xanh, vách núi lắc lư.
Tám người con của Đông Hoàng im lặng.
Đánh nhau cùng thế hệ, Đông Thắng đã thua.
Nếu bọn họ tiếp tục khiêu chiến thì đúng là quá mất mặt.
Đông Thắng đứng đầu Thanh Châu được nhiều nước cung phụng, còn chưa thống nhất Thanh Châu mà đã khiến cho người ta bàn tán sao?
“Bổn hoàng đã có quyết định của mình, các ngươi lui xuống, lo mà tu hành đi!”, hơi thở trong vách núi biến mất.
“Vâng!”
Tám người con của Đông Hoàng rời đi, chỉ còn Đông Thắng thái tử đứng đó.
“Có người tiến vào khu Ngũ Cực trong bí cảnh Hoá Long sao?”
Trong Đông Thắng hoàng triều, một người ăn mặc như tiều phu, áo bào tro, con ngươi đột nhiên rực sáng.
Đây là vì kích động khi gặp được đối thủ.
Cùng lúc đó.
Cơn lốc vô hình đột nhiên xuất hiện thổi quét khắp Thanh Châu.
Các nước lớn chấn động, vương giả Siêu Phàm, hùng chủ Động đều chấn động theo.
Cái tên Bắc Vương như ngôi sao loé sáng, làm khắp nơi rung động, thậm chí còn tới tai dân chúng.
“Cường giả Động trẻ nhất, thiên tuyệt trẻ nhất, thiên kiêu đỉnh cao!”
“Thật sự có người đi lên con đường vô địch của yêu nghiệt bán thuần huyết, còn sinh ra ở phàm thổ!”
...
Những tiếng bàn tán không ngừng vang lên khắp Thanh Châu.