Mục lục
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm - Sở Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Vương không đấu võ mồm với Tần Hoa Ngữ nữa mà đong đưa vòng hông đầy đặn về phía Sở Ninh.

"An Vương, đây là chiến trường!"

Sở Ninh lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách.

Tần Hoa Ngữ đánh giá không sai.

An Vương đúng là một yêu tinh, từng lời nói cử chỉ giờ phút này đều khiến hắn không chịu nổi.

"Đúng vậy".

"Đây là chiến trường!", An Vương dừng lại, ánh mắt nhìn về phương xa có chút buồn bã.

Lần này.

Khí thế của Đại La Vũ Triều hung hăng, tuy Sở Ninh cứu viện kịp thời nhưng An Vương quân dưới trướng nàng ta vẫn thương vong nặng nề, sao nàng ta có thể không đau lòng chứ.

Cử chỉ như vậy của An Vương khiến Sở Ninh trầm mặc.

An Vương là đích nữ của Đại Hạ Võ Chủ nhưng nàng ta không biết nhiều về chuyện Sở gia.

Suy nghĩ một hồi, Sở Ninh đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm tình hình.

"Lần này Đại La phái ra năm Siêu Phàm, bốn người là Trung Tuyệt Siêu Phàm, một người là Đại Tuyệt Siêu Phàm?"

"Bọn họ thực sự đã bỏ không ít vốn!"

Đôi mắt Sở Ninh lóe lên tia lạnh lùng khi biết được hoàn cảnh của địch.

Sức mạnh tổng thể của vương giả Đại La Võ Triều hơn hẳn Đại Hạ.

Nếu không có Đại Hạ Võ Chủ uy hiếp thì Siêu Phàm của Đại La đã đưa ra hết.

Đội hình Siêu Phàm phái ra lần này có thể nói là kinh ngạc, nếu không phải công lực của hắn tiến bộ vượt bậc thì tuyệt đối không đỡ được.

"Nghỉ ngơi hai ngày."

"Hai ngày sau phát động phản công, ta muốn Đại La Vũ Triều không còn quân xuất binh, không còn tướng chiến đấu!"

Sở Ninh siết chặt nắm đấm.

Đại Hạ và Đại La đã giao chiến với nhau trong nhiều năm và chưa bao giờ để Siêu Phàm phải chiến đấu.

Lần này phái ra năm Siêu Phàm cùng một lúc, mà chư vương Đại Hạ không tới cứu viện, điều này rất kỳ lạ.

Hắn sợ rằng muộn thì lại có phát sinh biến cố nên hắn phải tốc chiến tốc thắng!

Bắc Cảnh của Đại Hạ đã yên ổn trở lại.

Mặt trời lặn về hướng Tây, cuối chân trời một màu đỏ tươi càng tăng thêm chút hoang tàn cho vùng đất chết này, không khí u buồn đang lan rộng.

Chiến tranh luôn là tàn khốc.

Sau khi thống kê, trong mười vạn vương quân dưới quyền của An Vương đã tổn thất mất năm vạn quân.

Nếu Bắc Vương không kịp dẫn Bắc Vương quân đuổi tới thì đội quân này có lẽ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Đại ca!"

"Ba năm trước chúng ta bước lên Điểm Tướng Đài, lập lời thề sẽ bảo vệ biên quan của Đại Hạ, bảo vệ quê hương. Tại sao bây giờ ngươi lại nằm xuống như vậy?"

Một người đàn ông toàn thân đầy máu đào ra một cái xác trong đống thi thể, lớn tiếng khóc sướt mướt: "Ngươi đứng dậy cho ta!"

"Phụ thân chết rồi, mẫu thân cũng đã chết".

"Vương gia chúng ta, cả nhà trung liệt, không thẹn với Đại Hạ!"

Một vị thiếu niên ngã xuống đất, vừa khóc vừa cười, áo giáp ướt đẫm nước mắt và máu.

An Vương đứng ở phía xa, vẻ mặt vô cảm, đôi tay nắm chặt lại.

Đại La Vũ Triều giao chiến nhiều năm.

Đã khiến cho bao nhiêu người không còn nơi nương tựa, bao nhiêu người mất đi người thân, bằng hữu?

Nếu để cho quân Đại La đột phá Bắc Cảnh, cảnh tượng như vậy sẽ diễn ra trên ngàn quận của vùng đất Đại Hạ rộng lớn!

"Nếu không thể chấm dứt chiến loạn, ta chẳng phải uổng công làm đích nữ của Võ Chủ!"

An Vương ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp lóe lên những giọt nước trong suốt, cảm giác đầy bất lực.

Nàng ta là Tuyệt Siêu Phàm, có thể chém giết trong thiên quân vạn mã, nhưng vẫn chưa đủ để phản kích lại Đại La Vương Giả.

"An Vương đại nhân!"

"Sáu vị vương khác của Đại Hạ vẫn chưa đến hỗ trợ!"

Một nữ tướng đi tới trước mắt An Vương, trầm giọng nói.

Quân Đại La chỉ tạm thời rút lui, nhưng vẫn dừng ở phía trước, giằng co từ xa.

Bắc Vương ra lệnh, hai ngày sau phản công.


Tín hiệu cầu viện mà bọn họ phát ra đều như đá chìm đáy biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK