Phía đông Thanh Châu, nước lớn thưa thớt
Cho tới cực Đông thì cũng chỉ thấy cờ của một nước lớn tung bay mà thôi, bên trên lượn lờ ánh sáng tím, cho thấy đây là một hoàng triều.
Nó sừng sững như một kẻ khổng lồ toạ trấn phương đông, quốc vận hưng thịnh, mang theo dấu ấn thời gian, linh thổ trải dài, thể hiện sự bá đạo.
Đây là Đông Thắng hoàng triều.
Ngoài Tử phủ hoàng giả còn có quân vương cai trị, đại quân Siêu Phàm trấn thủ, có thể tuỳ ý tung hoành ở Thanh Châu.
Tại một vách núi, dị tượng xuất hiện, ánh sáng tím lập loè rực rỡ như nắng gặt.
Một thanh niên có mái tóc đen như thác, toàn thân phủ đầy vẩy đang quỳ trước vách núi.
Cơ thể hắn ta run rẩy, nắm đấm siết chặt.
Hắn ta từng là thiên tài đứng đầu Thanh Châu, chưa từng thất bại.
Một lần bại trận khiến sự ngông cuồng, tự tôn của một thái tử đều bị kẻ kia giẫm đạp xuống dưới bùn, hắn ta như có chó nhà có tang mà trống về Đông Thắng.
Đây là việc vô cùng nhục nhã.
”Biết mình thua ở đâu chưa?”, từ trong vách núi truyền ra một giọng nói lạnh lùng.
“Không biết!”, Đông Thắng thái tử lắc đầu.
“Trước khi ngươi thua, 20 năm cuộc đời ngươi trôi qua quá thuận lợi!”
“Thuận lợi tới mức quên đi bản thân không phải bán thuần huyết, thuận lợi tới mức không chịu đựng được một lần thất bại!”, trong vách núi truyền ra âm thanh.
“Trong cuộc đời mỗi người, có ai mà không bao giờ thua cuộc!”
Một đôi mắt tím nhìn thẳng vào trong nội tâm của Đông Thắng thái tử: “Ngươi không có một trái tim biết chấp nhận thì sao có thể đi con đường vô địch?”
“Có một trái tim biết chấp nhận?”
Đông Thắng thái tử thì thầm.
“Con đường vô địch cũng có giới hạn!”
“Có kẻ bách chiến bách thắng, trái tim không hề dao động, tiếp tục tiến về trước!”
“Có người chịu hết cô đơn, cho tới khi tu vi đạt được thành tục thì mới được thiên hạ biết tới!”
“Ngươi, là loại nào?”
Giọng nói trong vách núi tiếp tục chất vấn.
Đông Thắng thái tử im lặng.
Hắn ta hít sâu một hơi, mắt nhắm lại.
Hồi lâu sau mới mở ra, bên trong đã trở nên bình thản.
“Phụ hoàng, ta đã hiếu=
Đông Thắng thái tử đứng dậy, cởi áo giáp màu tím: “Đông Thắng ta có một con sông Vấn Hà, ta sẽ thành người đưa đò cho bá tánh, dùng nó để luyện tâm, ngày sau tu vi tiến bộ, ta mới tự mình thu hồi sát thân kiếm!”
“Xem ra thua bởi Đại Hạ Bắc Vương cũng là chuyện tốt đối với ngươi!”
“Đại Hạ Bắc Vương không có hoàng triều trợ giúp, cả đời khó có thể vào Động!”
Trong vách núi vang lên âm thanh khen ngợi.
Ngộ tính, thiên phú của t đều là xuất sắc nhất, nếu tâm cảnh có thể vượt qua thử thách thì sẽ thành bảo vật.
Điều đáng tiếc là đối phương đã không thể đi con đường vô địch của bán thuần huyết.
“Đông Thắng bệ hạ...”
Lúc này, một ông lão đột ngột hiện ra, thi lễ với vách núi.
Ông ta nhìn thoáng qua Đông Thắng thái tử, vẻ mặt có chút chần chờ.
“Nói!”, trong vách núi truyền ra mệnh lệnh.