“Kỳ Lân Tử, ta đã giơ cao lá cờ tướng soái, kêu gọi cựu binh tái nhập ngũ”.
An Vương nói: “Chỉ cần ngươi ra lệnh, Đại Hạ sẽ tập trung toàn bộ lực lượng của mình khai chiến với Đại La Vũ Triều!”
Đây là trận chiến liên quan đến sự tồn vong của Đại Hạ, tuyệt đối không thể chùn bước.
“Không cần phát động Vũ Triều quốc chiến, cho ta một tháng, ta sẽ chấm dứt hết thảy”.
Sở Ninh nói.
Cường giả Động Cảnh có thể lên trời xuống đất, tiện tay tung ra một đòn đã có thể đạt tới mười vạn cân.
Đại quân bốn cảnh giới của Bể Khổ không đánh lại được tu giả cấp bậc ấy.
Tiêu hao hết sức mạnh của Đại Hạ Vũ Triều sẽ chỉ khiến Đại Hạ biến thành tro bụi!
Huống hồ, huyết chiến thư được đưa ra là bởi vì hắn giết La Sư, hắn thân là Bắc Vương, sẽ không làm liên lụy đến người vô tội.
“Kỳ Lân Tử, ngươi muốn làm gì?”
An Vương nghe thấy thế thì kinh ngạc.
Tộc Hạ thị phải tôn Sở Ninh làm chủ, sao có thể trơ mắt nhìn hắn gặp nguy hiểm?
Với thiên phú của Sở Ninh, hắn đột phá Đột Cảnh là chuyện không phải bàn cãi, nhưng một tháng đủ sao?
“Ý ta đã quyết, ngươi hoàn thành tốt bổn phận của mình là được”.
Sở Ninh nói xong câu này thì đi ra Dưỡng Tâm Các, bỏ lại An Vương với vẻ lo lắng.
Hạ Cung được chỉnh đốn lại, thủ vệ trông thấy Sở Ninh trên đường đều sẽ cung kính hành lễ với hắn.
Bắc Vương đương thời.
Đã là ông vua không mũ miện trong lòng mọi người.
Mà thưa thớt trong Hạ Thành khi nhìn thấy Sở Ninh thì sẽ tránh đi rất xa, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp của bọn họ xen lẫn sự oán trách.
Chuyện Đại La Võ Chủ đột phá Động Cảnh, hạ huyết chiến thư.
Hạ Thành biết sớm nhất, áp lực chưa từng có bao trùm khiến bọn họ không thể nổi.
Nghĩ đến nguyên do gây ra cơ sự này.
Bọn họ sinh lòng oán hận Bắc Vương đã lập được vô số chiến công.
Bắc Vương ra tay tiêu diệt bè nhóm Chu Vương.
Khiến cho Đại Hạ giờ đây không còn mấy tu giả cảnh giới Siêu Phàm nữa.
Ngày nước mất nhà tan không còn xa.
“Xu cát tị hung là bản tính của con người…”
Sở Ninh cười tự giễu, hắn nhìn về phương hướng Bắc Cảnh ở nơi xa, dường như thấy được bão táp đang tập hợp lại.
Đại La Võ Chủ bừng bừng dã tâm.
Khi dừng chân ở cảnh giới Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm ông ta đã muốn thâu tóm Đại Hạ, nói chi là khi đã vượt qua ngưỡng cửa Động Thiên.
Không diệt trừ đối phương, Đại Hạ sẽ không được yên bình.
Sở Ninh đi đến Bắc Môn.
Tường thành đổ nát đã được tu sửa.
Sáu đội ngũ vương quân bao vây Hạ Thành đều đã quy hàng.
Điều khiến Sở Ninh bất ngờ là Hoàng Kim Ma Điêu chưa đi, mà vẫn còn đứng ở gần cổng thành, dáng vẻ bệ vệ, hung hãn khiến không ai dám lại gần.
Trông thấy Sở Ninh, nó rít lên khe khẽ.
“Ngươi muốn theo ta à?”, Sở Ninh ngạc nhiên.
Hoàng Kim Ma Điêu gật đầu.
Dị chủng vốn cô đơn lẻ loi giữa bầy mãnh thú.