Tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ dưới cầu thang bạch ngọc.
Áo bào trắng của Sở Ninh tung bay, dẫn theo Đồng Đồng đi tới, giọng nói vang dội lao thẳng vào trong lòng những người ở đây: “Nếu Đại La Võ Chủ không muốn phiền toái, xin mời giải quyết xong tiếc nuối của lão binh Đại Hạ ta, sau đó tự vẫn trước quan tài, vĩnh viễn chấm dứt chiến hỏa Đại La”.
Cả Đại La Võ Cung rơi vào yên tĩnh như chết.
Cuồng!
Thật ngông cuồng!
Đại Hạ Bắc Vương từ biên cảnh đánh vào Đại La Võ Cung, còn muốn Đại La Võ Chủ tự vẫn!
“Lớn mật!”
Đại La Võ Chủ vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, đã có ngàn tu giả lao về phía Sở Ninh.
Bọn họ là cận vệ của Đại La Võ Chủ, toàn bộ ở Võ Cảnh, cực kỳ chú ý bày trận, ngàn thanh trường kiếm như giao long mây mưa áp về hướng Sở Ninh.
“Đây chính là kiếm trận tinh diệu dùng trân bảo tạo ra, được dựng lên bởi ngàn người!”
Tám vị Võ Chủ đều nheo mắt lại.
Xem ra mấy năm nay, Đại La Võ Chủ thường xuyên chinh phạt, đã lấy được không ít thứ tốt từ các Vũ Triều khác.
Đối với cái này.
Sở Ninh không thèm để ý, vẫn cất bước tiến lên trước.
Cả người hắn nhẹ nhàng đong đưa như chim hồng bay, toàn bộ trường kiếm đánh lại đều bị hắn tránh đi.
Hắn có thể nhìn thấy rõ được cả cơ thể người khác, cả một sợi tóc rơi xuống, chứ càng đừng nói đến những thanh kiếm đánh úp lại.
Sở Ninh khống chế thân thể tránh đi một cách chính xác nhất, cho dù trường kiếm có thể chạm vào người hắn thì cũng chỉ tạo ra ánh lửa, chứ không thể làm hắn bị thương.
Thiên Võ làm sao có thể đánh được Tạo Hóa bảo thể!
Chỉ thấy Sở Ninh nâng hai tay lên, hoặc quyền hoặc chưởng đánh sang tứ phương, mặc dù chân nguyên không hiện ra, nhưng vẫn có thể đánh ra lực lượng mấy vạn cân.
Những tiếng ầm ầm ầm vang lên.
Chỉ trong vài giây, hàng ngàn cận vệ đã ngã xuống đất, không phải thân hình bị cắt thành hai nửa thì là bị chấn thành thịt nát.
Kiếm trận bị phá!
Cũng không phải là do kiếm trận không đủ tinh diệu, mà là Bắc Vương quá mạnh!
Ầm một tiếng.
Sở Ninh đi lên trước, đạp chân lên nắp quan tài.
Đại Lương Võ Chủ đang muốn đứng dậy lại bị đạp ngã xuống.
Quan tài máu như thái sơn áp đỉnh, đang tàn phá khí lực mạnh mẽ của ông ta, gân cốt vặn vẹo đứt gãy, máu tươi không ngừng chảy ra dưới đáy quan tài, cuối cùng bị đè chết.
Sở Ninh cũng không thèm nhìn Đại Lương Võ Chủ, chỉ nhìn thẳng về phía trung tâm, nhắc lại: “Xin mời Đại La Võ Chủ tự vẫn trước quan tài!”
“Ta đã vào Động Cảnh, những nơi ánh mắt thấy được đều hoá thành lãnh thổ Đại La”.
“Những lời ta nói ra đều là mệnh lệnh vô thượng”.
Đại La Võ Chủ ngồi phía đối diện cuối cùng cũng đã mở miệng, tiếng nói trầm thấp vang vọng khắp Võ Cung.
Sở Ninh giết từ biên cảnh Đại La đến đây, ông ta vẫn có thể ngồi yên được.
Từ khi vào Động Cảnh, từ nay về sau số mệnh của ông ta sẽ khác đi.
Chỉ cần có ông ta, cả Thanh Châu, cho dù là Siêu Phàm cũng phải thần phục dưới trướng.
Huống hồ.
Ông ta bước vào Động Cảnh mà lại chỉ có mười vị Võ Chủ đến bái, ông ta rất không bằng lòng.
Đại Hạ Bắc Vương càng biểu hiện kinh diễm, sau khi đánh bại hắn, lực uy hiếp sẽ càng mạnh!