Với thiên phú của hắn, muốn đạt tới Siêu Phàm đại tuyệt còn cần hơn một năm rưỡi nữa.
Mà linh đan này đã rút ngắn khoảng thời gian đó lại.
Thứ Minh Vương ao ước là viên linh đan này sao?
Sở Ninh liên tục vận công luyện hóa linh đan, sau đó đứng dậy kiểm tra một hồi vẫn không phát hiện manh mối gì khác nên thấy khá thất vọng.
“Nhưng mà ít nhất cũng đã chứng minh được đúng là Hạ Tổ có quan hệ với Sở gia ta”.
“Xem ra, hẳn đương kim vũ chủ biết gì đó!”
Sở Ninh trầm ngâm, rồi đi tới giá sách trong hang đá.
Nơi đó bày đủ loại công pháp và võ kỹ.
Đây là truyền thừa Hạ Tổ để lại, sau khi các đời vũ chủ kế vị đều tới đây tu luyện một hồi.
“Đại Hạ Phục Ma Công, công pháp hàng đầu của Đại Hạ Vũ Triều, sau khi tu luyện tới Siêu Phàm Cảnh có thể dùng huyết thống thần linh chống đỡ bốn hồng kiều...”
Sở Ninh tiện tay lật xem một quyển sách cổ.
Một lát sau, Sở Ninh lắc đầu.
Đại Hạ Phục Ma Công còn mạnh hơn Thương Hải Bách Gia Công của Liệt Dương Tông nhiều.
Nhưng Lục Chuyển Tạo Hóa Công của phụ thân hắn đủ để kiêu ngạo cổ kim, nó vượt xa tất cả mọi công pháp ở Chân Linh đại lục.
Hắn mới vào nhất chuyển đã có thể lấy huyết thống để khởi động sáu hồng kiều rồi nên hiển nhiên sẽ chướng mắt các công pháp khác.
Điều khiến Sở Ninh thấy hứng thú là mặt sau của quyển sách cổ này có giới thiệu về Động Cảnh.
“Người tu đến Siêu Phàm mở rộng nguyên hải tới bốn mươi trượng sẽ đạt tới giới hạn của Siêu Phàm đỉnh tuyệt, lúc này, điều động tinh hoa khí lực dung hòa với nguyên hải có thể mở ra một lỗ thủng hữu hình, xuất động lực, phi độn địa, một chiêu đều có thể lực đạt tới mười vạn cân”.
Hàng chú thích này khiến mắt Sở Ninh sáng ngời.
Lực mười vạn cân vô cùng dữ dội, quả là một quái vật hình người.
Vung tay ném núi cũng chẳng ngoa, chẳng trách Hạ Tổ đã khai sáng ra một vũ triều ở nơi hoang sơ như này.
“Điều này ý là lực bùng nổ mười vạn chính là rào cản bước vào Động Cảnh”.
Sở Ninh ngẫm nghĩ.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, sử dụng chân nguyên, tung song chưởng khó khăn lắm mới bùng nổ lực lượng ba ngàn cân, còn xa mới tới Động Cảnh.
Công pháp trên giá sách có hơn mười loại.
Sở Ninh bỏ qua chúng chỉ lật xem võ kỹ.
“Võ kỹ trong Hạ Lăng lại đều ở cấp bậc Siêu Phàm!”, Sở Ninh kinh hãi.
Hắn lăn lộn ở Bắc Cảnh sáu năm ròng chỉ mới thu thập được ít ỏi hai ba loại võ kỹ Siêu Phàm.
Sở Ninh lật xem từng cái một.
Những võ kỹ ấy vô cùng cũ kĩ, chứng tỏ đã được đọc rất nhiều lần, còn có đủ loại bút ký của các đời vũ chủ.
Sở Ninh cũng không vừa lòng.
Thông qua Đại Hạ Phục Ma Công.
Sở Ninh có thể chắc rằng thiên phú huyết thống của mình không chỉ nghiền nát Liệt Dương Tông mà thậm chí còn có một không hai Đại Hạ Vũ Triều, trong khoảng thời gian sáu năm ở Bắc Cảnh, hắn đã tôi luyện ra dưỡng đao thuật.
Nên tu luyện những võ kỹ ấy chỉ có thể xem như dệt hoa trên gấm mà thôi.
“Hả?”
Bỗng nhiên, Sở Ninh chú ý tới một thứ.
Hắn phát hiện có ba quyển sách cổ lẻ loi trong góc, trông có vẻ khá mới.
“Kỳ lạ...”
Ánh mắt Sở Ninh chợt lóe.
Các đời Đại Hạ Vũ Chủ đều đến Hạ Lăng tu luyện, sao có thể bỏ qua ba quyển sách cổ kia chứ?
“Tam đại cấm kỹ của Đại Hạ Vũ Triều”.
“Người có thể dùng huyết thống thần linh khởi động sáu hồng kiều Siêu Phàm có thể tu luyện được”.
Dòng lệnh cấm thứ nhất được viết trên giấy niêm phong ba quyển sách cổ kia khiến Sở Ninh kinh ngạc.
Trong lịch sử của Đại Hạ Vũ Triều, người khởi động được sáu hồng kiều Siêu Phàm cực kỳ hiếm thấy.
Yêu cầu này.
Đến cả đương kim Đại Hạ Vũ Chủ cũng không đạt tới, chẳng trách bị liệt vào cấm kỹ, chẳng ai thèm ngó ngàng.
Trên con đường tu hành, công pháp là gốc rễ, võ kỹ là phụ, còn huyết thống thần linh là chất dinh dưỡng.
Cấp bậc huyết thống đủ cao, tu luyện công pháp và võ kỹ hùng mạnh sẽ bớt tổn thương cơ thể.