Loại vương giả này thật sự là chết cũng không hết tội!
“La Sư, cứu ta!”
Chu Vương kinh hoảng lui về phía sau.
Nhưng mà.
La Sư chỉ đứng ở nơi đó, không hề phản ứng.
Sở Ninh còn trẻ tuổi khí thịnh.
Nếu đã cố ý muốn giết Chu Vương, ông ta cũng sẽ không ngăn cản.
Dù sao phát tiết xong, Đại Hạ Vũ Triều chỉ còn lại hai vị vương.
Ông ta tin tưởng Sở Ninh sau khi hiểu rõ lợi hại sẽ làm ra lựa chọn chính xác.
Những tiếng kêu rên đột nhiên vang lên.
Chu Vương đã bị Sở Ninh ném văng ra.
“Quỳ xuống cho ta!”
Chu Vương vừa mới đứng dậy, Sở Ninh lại đưa tay chụp vào bả vai Chu Vương.
Ầm!
Một lực lượng khủng bố mênh mông cuồn cuộn làm cho xương cốt cả người Chu Vương đều chấn vang, thân mình cong xuống, xương bánh chè nứt ra.
“Ngươi đứng ở địa vị vương giả Đại Hạ, lại thông đồng với địch phản quốc, trước khi chết hãy khấu đầu ba cái đi!”
Sở Ninh bắt lấy đầu Chu Vương, ấn xuống dưới đất.
“Cái khấu đầu thứ nhất là với dân chúng Đại Hạ!”
Rầm một tiếng.
Chu Vương đập đầu xuống đất, phá vỡ một mảng sàn nhà lớn, máu me be bét, hai tròng mắt đỏ sẫm.
“Buông, buông ra...”
Chu Vương nổ đom đóm mắt, đang kịch liệt giãy giụa.
Nhưng cho dù ông ta có bùng nổ chân nguyên như thế nào cũng không ngăn được bàn tay to lớn của Sở Ninh lại đè xuống.
“Cái khấu đầu thứ hai là với những người vô tội chết đi vì chiến loạn!”
“Cái khấu đầu thứ ba là với các dũng sĩ còn đang trấn thủ biên cảnh!”
Lời nói của Sở Ninh vô cùng vang dội, từng chữ đều như đao sắc.
Ba khấu.
Mặt đất của Dưỡng Tâm Các toàn là vết nứt, Chu Vương cũng không còn tiếng động gì nữa, cả đầu vỡ vụn như dưa hấu, óc và máu tươi chảy khắp mặt đất.
Hình ảnh máu me tàn bạo như thế lại khiến văn võ bá quan trong các sôi trào nhiệt huyết, vô cùng sảng khoái.
Bắc Vương Đại Hạ của bọn họ.
Lấy ba khấu để xử tử Chu Vương, đã lấy triều cương để đáp lại chiếu thư định tội, cũng là đang thể hiện quyết tâm của bản thân!
Hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thông đồng với địch phản quốc, thẹn với dân chúng!
“Bắc Vương!”
“Sao vậy, ngươi đang muốn từ chối đề nghị của lão hủ sao?”
Cảm nhận được quyết tâm của Sở Ninh, sắc mặt của La Sư âm trầm hẳn xuống.
“Cũng được”.
Ông ta cũng không hề dừng lại mà cất bước rời đi.
Thông qua lần phản loạn này, xác định Đại Hạ Võ Chủ đúng là bị bệnh lâu năm, như thế là được rồi.
Nhưng trong chớp mắt đó.
Chân nguyên như đại dương mênh mông bùng nổ, hóa thành bão táp đáng sợ nhất trên đời đánh tới, làm cho La Sư bị cản trở, cả người chợt phát lạnh, bị đao khí sắc nhọn bao phủ.
“Bổn vương đã cho ngươi rời đi sao?”
Sở Ninh chặn đường, Bắc Vương đao ra khỏi vỏ.
Nếu không có Đại La Vũ Triều ở phía sau màn xúi giục, sao sáu vương lại làm phản được chứ!
Những thi thể trong Hạ thành còn chưa lạnh!
“Cậu trai, ngươi có hiểu quy củ hay không!”
“Hai quân giao chiến, không giết đại sứ, lão hủ đại diện cho Đại La Võ Chủ bệ hạ!”, La Sư giận dữ nói.