Sát ý của Vân Hiên Vũ Triều đối với Đại Hạ Bắc Vương quá mạnh mẽ, bọn họ không tiếc vận dụng đến linh trận cấp hai.
“Siêu Phàm Ngũ Cực chỉ là phù dung sớm nở tối tàn”.
“Thậm chí, ngay cả cơ hội bước lên đỉnh Thanh Châu Kiêu Tử Bảng mà hắn cũng không có”.
Tráng hán nhìn xuống Sở Ninh, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng noãn.
Đoàn của ông ta đã theo dõi Sở Ninh suốt mấy ngày, tận mắt nhìn thấy hắn ho ra máu, xem phản ứng của Hạng Bàng thì không giống giả bộ chút nào.
Thậm chí, bọn họ còn nghe ngóng xem khi Bắc Vương giao đấu với Đông Thắng Thái Tử, hắn có bị thương hay không.
Nhưng phía Đông Thắng Hoàng Triều lại ngậm miệng không nói.
Việc này khiến bọn họ đưa ra kết luận, hơn phân nửa là Bắc Vương bị thương, bọn họ xuất động nhiều Động như vậy, lại bố trí linh trận cấp hai, hẳn là không có biến cố phát sinh.
Thành tựu Ngũ Cực quá mức đáng sợ, tuy không lay động được căn cơ của Tứ Đại Hoàng Triều nhưng có thể uy hiếp được các đại quốc xếp hạng phía trên.
Hơn nữa, tại bí cảnh Hóa Long, Sở Ninh đã giết chết thiên kiêu của Vân Hiên Vũ Triều!
“Đại Hạ Bắc Vương!”
“Tính ra thì ngươi cũng chọn cho mình một nơi chôn xương không tệ đấy!”
Cả người tráng hán như thiên thạch giáng xuống, lướt về phía Sở Ninh.
“Gia liều mạng với các ngươi!”
Thấy Sở Ninh sầm mặt, vẫn đứng sừng sững bất động, Hạng Bàng xách theo côn sắt định xông lên.
Hạ Giang, Dương Diệp, ngàn binh sĩ Bắc Vương Quân đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Xem náo nhiệt phải biết tiết chế!”
Tần Hoa Ngữ lên tiếng ngăn cản.
“Ầm”, một tiếng nổ vang.
Tráng hán mang theo khí thế của Động đáp xuống, bỗng nhiên, cả người ông ta bị đánh văng lên không, cánh tay phải với từng bó cơ chắc nịch cứ thế bị bẻ gãy.
Đến khi ông ta lần nữa rơi xuống, một bàn tay thon dài duỗi đến, bóp lấy cổ tráng hán siết mạnh một cái.
Mấy tiếng “răng rắc” vang lên, tráng hán phun máy, tứ chi vô lực rũ xuống.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người hóa đá.
Đây chính là Động có thể phi độn đấy!
Sao vừa áp sát người Bắc Vương thì đã bị giết chết rồi?
“So với Nghiêm Thông – người hộ đạo cho Đông Thắng Thái Tử thì chỉ mạnh hơn một chút mà thôi!”, Sở Ninh trích rút tinh hoa huyết dịch của tráng hán, phát hiện trong cơ thể ông ta có bốn hạt Tạo Hóa Chủng thì cảm thấy rất phấn chấn.
“Các ngươi không xuống à?”
Sở Ninh liếc nhìn không trung.
“Ngươi, ngươi đang tính kế chúng ta?”, hai mươi chín vị Động dường như vừa bị sấm sét đánh trúng.
Phải dùng toàn bộ thần lực của Siêu Phàm Ngũ Cực thì mới có thể một chiêu đánh gục Động, thế nhưng Đại Hạ Bắc Vương lại ung dung đến mức khiến cho người ta hoảng sợ.
“Nếu ta không bị thương thì Vân Hiên đại quốc của các ngươi sao có thể phái nhiều Động ráo riết truy đuổi ta đến tận đây chứ?”, Sở Ninh lau vết máu ở khóe miệng, thản nhiên nói.
“Bắc Vương, má nó chứ, ngươi có bệnh hả?”
Một vị Động tính tình nóng nảy lập tức chửi ầm lên.
Ông thật sự không dám tin Bắc Vương lại có tính toán như vậy, làm vậy thì có lợi ích gì chứ? Nếu không thì hà cớ gì bọn họ phải đuổi theo hắn? Nên biết, chiến lực của Siêu Phàm Ngũ Cảnh đáng để chúng Động phải cảnh giác.
“Nếu các ngươi đã có ý ngĩ tàn sát thì nên chấp nhận hậu quả bị phản sát!”