Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đình Kiêu nhìn phần cổ trắng mịn của cô gái nhỏ vì mình không kiềm chế nổi mà hiện lên những dấu vết mập mờ: "Không phục?"
Ninh Tịch gật mạnh đầu ngay lập tức.
Ai đời ghen với cả con gái!
"Nếu như có một ngày em nhìn thấy anh cùng một người đàn ông khác đang ở trong tình cảnh vừa nãy, liệu em có thờ ơ nổi hay không?" Lục Đình Kiêu thản nhiên nói.
"Anh… anh mà làm trò đấy với người đàn ông khác à?" Ninh Tịch thử tưởng tượng ra cái cảnh ấy ở trong đầu, suýt nữa thì máu mũi phun tưng bừng: "Làm sao mà em có thể "thờ ơ" cho được!!!"
Nhìn biểu cảm hưng phấn của cô gái nhỏ, hiển nhiên không phải là đang đố kị rồi!
Trong mắt Lục Đình Kiêu thoáng hiện lên vẻ bất lực: "Em… thôi được rồi…"
Ninh Tịch nhìn thấy vẻ bất lực của Lục Đình Kiêu thì rón rén bước lại gần kề sát vào anh: "Giận rồi à?"
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái: "Nếu như tức giận với em thật thì em nghĩ anh còn sống đến giờ này được không?"
Cái câu này… sao cứ như kiểu mình khiến anh ấy tức chết thế nhỉ?
Chẳng qua cô chỉ là ngẫu nhiên xúc động mà gây ra vài cái họa nho nhỏ... ngẫu nhiên không kiềm chế nổi mà đi trêu trọc mấy cô em xinh đẹp thôi mà…
Sau khi Lục Đình Kiêu rời khỏi không lâu, Ninh Tịch luyện võ một hồi, lúc chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên.
Màn hình điện thoại hiển thị cho thấy là Trang Khả Nhi đang gọi.
Lúc chiều hai người có cho nhau số điện thoại.
Sao muộn thế này rồi mà cô ấy vẫn còn gọi cho cô?
Ninh Tịch hoài nghi nhận cuộc gọi: "Alo, Khả Nhi?"
"Ninh Tịch, cậu ngủ chưa? Liệu có làm phiền đến cậu không…" Trang Khả Nhi cẩn thận hỏi.
"Không sao, mình vẫn chưa ngủ!"
"À…"
Đầu bên kia điện thoại Trang Khả Nhi chỉ "À" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ninh Tịch chỉ đành chủ động lên tiếng: "Chuyện… chuyện trước đó… thật sự xin lỗi… đã khiến cậu hiểu nhầm rồi…"
Trang Khả Ninh khẽ nói: "Không có gì phải xin lỗi, cậu cũng không phải cố tình lừa mình, ngược lại mình còn phải cảm ơn cậu mới đúng, cám ơn cậu lúc đó đã giải vây cho mình, mình vẫn…vẫn rất muốn nói cám ơn với cậu lâu rồi…"
Nghe giọng nói căng thẳng ngượng ngùng của cô gái từ đầu dây bên kia, Ninh Tịch sờ sờ cái mũi, ho một tiếng: "Không sao, chỉ là việc nên làm, không đáng nhắc đến đâu"
"Vậy... Tiểu Tịch, ngày mai cậu có rảnh không?" Trang Khả Nhi ngập ngừng một lát rồi mới hỏi câu này.
Ninh Tịch thử thăm dò: "Ngày mai à… ngày mai mình phải đến công ty một chuyến, quản lý có việc cần trao đổi với mình, không rõ lúc nào mới xong việc. Cậu… có việc gì sao?
"Không có gì, không có gì… cũng không có chuyện gì quan trọng đâu! Bây giờ chúng ta cũng coi như bạn bè đúng không? Cậu cũng biết bình thường mình cũng không có bạn bè gì cả, chỉ là muốn hẹn cậu đi dạo phố với ăn uống mà thôi… nếu cậu bận rồi thì thôi vậy! Công việc quan trọng hơn!" Trang Khả Nhi ngập ngừng nói.
Nghe được sự thất vọng rõ ràng trong giọng nói của cô gái nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ như không sao, tí nữa thì Ninh Tịch lại không nhịn được mà lại phạm vào cái tật "thương hoa tiếc ngọc" mà đồng ý luôn.
Cuối cùng cô đành nói khéo: "Đợi hôm nào đấy rảnh chúng mình hẹn nhau vậy!"
Nói xong câu này, đầu dây bên kia không biết tại làm sao mà đột nhiên im lặng một quãng dài.
Ninh Tịch nhíu mày: "Alo? Khả Nhi, cậu còn ở đó không?"
"Ninh Tịch, có phải... có phải cậu ghét mình không?" Giọng nói của Trang Khả Nhi run run.
Nghe thấy đầu dây bên kia dường như sắp khóc lên đến nơi, Ninh Tịch giật mình đánh thót, vội vàng nói: "Làm sao có thể thế được! Tại sao cậu lại nghĩ thế?"