“Phải không? Phải không? Phải không?”
Trên gương mặt Ninh Tịch lúc này tràn đầy mong đợi, một mặt là vì muốn lấy lòng Lục Đình Kiêu, một mặt khác cũng là vì cô quả thật đang cần sự giúp đỡ.
Lục Đình Kiêu trầm mặc ba giây, cuối cùng cũng mở miệng: “Ừm.”
“Thật sao? Anh thực sự có cách sao?” Ninh Tịch hưng phấn đến nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên: “Vậy thì mất khoảng bao lâu?”
“Một…” Lục Đình Kiêu vốn định nói là một tiếng nhưng lời ra đến miệng lại thay đổi thành: “Một đêm.”
“Nhanh thế sao? Tốt quá!” Ninh Tịch vui mừng lôi laptop ra: “Đây là máy tính tôi lấy được ở chỗ Trương Cường, anh có còn cần gì khác nữa không, tôi chuẩn bị cho anh?”
“Không cần.” Lục Đình Kiêu đứng dậy đi thẳng lên gác.
Ninh Tịch ba chân bốn cẳng chạy theo sau.
Đến thư phòng, Ninh Tịch biết điều liền chạy lên trước kéo ghế cho Lục Đình Kiêu, sau đó đặt cái laptop lên bàn rồi lại chạy đi lấy nước cho anh.
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái, sau đó ngồi xuống ghế.
Lục Đình Kiêu lấy laptop của mình ra, dùng cáp kết nối hai chiếc máy tính lại với nhau, xem xét những chứng cớ mà cô nói một lát, rồi bật một phần mềm gì đó lên, bắt đầu nhập những chuỗi mã phức tạp vào những ô vuông hiển thị trên màn hình máy tính.
Ninh Tịch hiếu kì ghé sát vào bàn, sán lại gần để xem cho rõ, kết quả là chỉ thấy một đống kí tự nhảy múa, chả hiểu mô tê chi hết.
Lục Đình Kiêu đang chăm chú gõ cành cạch, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở đều đặn, những ngón tay chợt khựng lại, mày khẽ nhướng lên.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Ninh Tịch lập tức khẩn trương.
“Cách xa tôi ra một chút.” Cô kề sát anh như thế này sẽ cản trở đến sự tập trung của anh.
“Ồ…” Ninh Tịch lập tức ỉu xìu, buồn bã đi đến cái sofa xa nhất trong góc phòng ngồi xuống.
Nhìn thấy vẻ tội nghiệp của cô gái nhỏ, Lục Đình Kiêu suýt nữa thì mở miệng an ủi nhưng cuối cùng vẫn kìm được.
Ninh Tịch ôm lấy một cái gối yên lặng ngồi ngắm khuôn mặt nghiêng đang chăm chú làm việc của Lục Đình Kiêu, chẹp miệng than thầm, nghe nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc là lúc đẹp trai nhất, quả nhiên không sai! Lúc này trong thư phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Ninh Tịch ngồi đó xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng không nhịn được nữa phải mở miệng: “Lục Đình Kiêu… tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Hỏi đi.”
“Anh… Tại sao anh không hỏi tôi?”
“Hỏi cái gì?”
Ninh Tịch căng thẳng siết chặt nắm đấm: “Hỏi về chuyện khẩu súng đó! Anh không hỏi tôi tại sao tôi lại có súng à? Anh không cảm thấy tôi có rất nhiều chỗ không giống như anh tưởng tượng, anh không thấy… tôi rất đáng sợ sao?”
Lục Đình Kiêu: “Không.”
Ninh Tịch: “Ồ”
Lục Đình Kiêu không hỏi gì nhưng trong lòng Ninh Tịch vẫn để ý, anh vẫn coi cô như bạn bè, không nề hà gì mà sẵn sàng giúp đỡ cô, thế nhưng cô lại vẫn giấu anh.
Cho nên, dù Lục Đình Kiêu không hỏi, Ninh Tịch vẫn chủ động nói: “Anh biết đấy, an ninh tại Mĩ không ổn định, ở bên đó có súng là chuyện hợp pháp. Tôi học được cách dùng súng khi vẫn còn đang ở bên đó… Nhưng mà về nước rồi thì khẩu súng này quả thực là được đưa vào bằng cách bất hợp pháp, cụ thể như thế nào thì tôi không biết, đây là món quà của một người bạn tặng cho tôi, đó cũng là người dạy tôi dùng súng. Cái này chỉ là dùng trong những trường hợp vạn bất đắc dĩ mà thôi, sau khi về nước, đây là lần đầu tiên tôi đụng đến nó!”
Tay Lục Đình Kiêu chợt ngừng lại: “Người bạn đó của cô là ai?”