Cảnh quay đã chuẩn bị xong xuôi, hai diễn viên chính cũng đi ra từ khu nghỉ.
Khoảng khắc Ninh Tịch mặc một bộ nam trang đen đỏ xen kẽ, đẹp trai ngời ngời bước ra…
Quách Khải Thắng cũng không biết có phải mình nhầm hay không, ánh mắt mọi thứ đều là vô hình của Lục Đình Kiêu trong thoáng chốc đã có tiêu cự.
Ninh Tịch đứng từ xa liếc về phía Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ, ngay lập tức nhận được hồi âm của Lục Cảnh Lễ, anh ta chỉ chỉ vào cái điện thoại trong tay mình, ý bảo anh Hai biết hết cả rồi.
Ánh mắt của Ninh Tịch từ từ chuyển đến người của Lục Đình Kiêu, ánh mắt đầy tính xâm lược của anh khóa chặt lấy cô, giống như dã thú săn mồi trước khi mùa khô đến.
Thư kí trường quay vừa hô action, Ninh Tịch lập tức xốc lại tinh thần, vội vã điều chỉnh trạng thái bắt đầu nhập vai.
Sau khi Mạnh Trường Ca tức giận cãi vã với Tôn Hoán Khanh rồi bỏ đi, sắc trời càng ngày càng tối, tìm mãi không thấy người đâu, Tôn Hoán Khanh càng lúc càng sốt ruột.
Mạnh Trường Ca thực ra đã sớm phát hiện ra Tôn Hoán Khanh nhưng nàng cố tình không xuất hiện, tinh nghịch đi theo sau Tôn Hoán Khanh, nhìn dáng vẻ vì mình mà sốt ruột vội vã của chàng, trên khuôn mặt anh khí hiện lên vẻ yêu kiều nữ tính hiếm thấy.
Ninh Tịch thể hiện vẻ ngây ngô e lệ của thiếu nữ đang yêu cực kì chuẩn xác.
Cuối cùng Mạnh Trường Ca có chút không nỡ nhìn Tôn Hoán Khanh lo lắng như thế, khi Tôn Hoán Khanh sắp tuyệt vọng đến nơi thì nàng đội một chiếc mặt nạ quỷ mua ở một gánh hàng rong bên đường, nhào đến sau lưng vỗ mạnh một cái lên vai chàng, giọng nói đắc ý lại hân hoan:
“Tôn đại phu, ngươi đang tìm ta sao?”
Giang Mục Dã đầu tiên là ngây ra, sau đó trên khuôn mặt là sự vui mừng đến phát điên, kích động đến mức ôm chặt cô vào lòng: “Trường Ca……”
Phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh Lễ không phải là tiếp tục xem tiếp mà quay sang nhìn ông anh mình, sau đó… kinh hoảng gỡ tay anh Hai mình ra: “Anh, anh ơi, nhẹ chút, nhẹ chút, cái cốc này là thủy tinh đó, không phải hợp kim titan đâu, nhớ này… đây chỉ là diễn… chỉ là diễn mà thôi…”
Còn chưa nói hết câu, crack… một phát, cái ly đã nứt luôn một đường…
Lúc này, Ninh Tịch đang chầm chậm tháo mặt nạ xuống, trong đôi mắt lấp lánh phản chiếu đủ màu sắc, đầy yêu thương nhìn Giang Mục Dã, sau đó nghiêng người, từ từ kề sát vào anh ta.
“Xong rồi, xong rồi, xong rồi… Lần này thì chằng có chuẩn bị gì hết rồi!” Lục Cảnh Lễ không nhịn được lấy tay che mắt, nhưng không nén nổi tò mò mà he hé những kẽ ngón tay ra để nhìn trộm.
1 giây trôi qua…
2 giây trôi qua…
3 giây trôi qua…
4 giây trôi qua….
A …..
Tình huống gì đây?
5 giây sau, Ninh Tịch vẫn không hôn được, cô đột nhiên đỡ trán: “Xin lỗi, tôi không điều chỉnh được trạng thái, lại lần nữa đi!”
Ninh Tịch thế mà lại NG??
Tất cả mọi người trong đoàn làm phim bao gồm cả hai vị đạo diễn cùng nhà sản xuất đều cực kì kinh ngạc!
Nhưng mà, bọn họ có thể hiểu được.
Khí tràng của Đại boss quả nhiên quá mãnh liệt!
Bọn họ ngồi không còn thấy áp lực chứ đừng nói gì đến Ninh Tịch.
“Không sao, không sao, chúng ta điều chỉnh tâm trạng cho tốt rồi làm lại lần nữa!” Quách Khải Thắng trấn an nói.
Tiểu Đào vội chạy đến đưa cho Ninh Tịch một chai nước: “Chị Tịch cố gắng lên!”
Ninh Tịch tu ừng ực hết chai nước.
Giang Mục Dã đứng bên cạnh liếc cô một cái: “Không ngờ cũng có lúc bà luống cuống cơ đấy!”
Sắc mặt của Ninh Tịch kém cực kì: “Đừng có mà ngồi đấy nói mát! Cậu của ông đáng sợ đến mức nào ông còn không biết hay sao, tôi đố ông phát huy được như bình thường dưới ánh mắt như đòi mạng của anh ta đấy!”