Không đúng không đúng! Đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là... nhìn tư thế này, vừa nhìn đã thấy là do Tiểu Tịch Tịch chủ động!
Nếu nói anh mình ghen tuông quá đà, không chịu được nữa mà cưỡng hôn cô thì may ra còn có khả năng, nhưng trong tình huống này... đúng là không khoa học mà!
Ninh Tịch rời khỏi môi Lục Đình Kiêu, lướt mắt nhìn về phía Tịch Thế Khanh sau đó lại nhìn Lục Đình Kiêu, con ngươi sáng ngời phơi phới ý cười, lóng ánh y như những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời, cô nghiêng đầu cười hỏi: "Ghen à?"
Hoàn toàn là giọng điệu bạn gái trêu chọc người yêu...
Trong ánh mắt hoảng hốt của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch mỉm cười nói tiếp: "Em đã nói từ lâu rồi, người em thích là anh!"
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Lễ ở trong xe đã hoàn toàn bị sự phát triển của tình tiết này khiến cho ngu người.
Lục Đình Kiêu vui mừng nhìn tình ý trong mắt cô, anh vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng phủ lên môi cô một nụ hôn sâu, lúc này, cho dù biết phía trước là vách núi nhưng anh cũng không hề do dự mà muốn nhảy xuống...
Mãi đến khi Ninh Tịch suýt nữa thì nghẹt thở, nụ hôn này mới kết thúc, cô lén nhìn qua vai Lục Đình Kiêu, phía sau anh đã không còn bóng dáng của Tịch Thế Khanh nữa.
Ninh Tịch thầm thở dài, tuy cảm thấy rất có lỗi nhưng đây đã là cách tốt nhất mà cô nghĩ ra được cho cả hai.
Hiện tại, về phía Tịch Thế Khanh coi như đã giải quyết xong, nhưng tiếp theo còn một chuyện rất quan trọng, cô phải giải thích rõ ràng với Đại ma vương nữa...
Vốn hai người đang ôm nhau, bỗng giữa hai người có một vật mềm mại động đậy, động ra động vào.
"Phốc" một tiếng, một cái đầu nhỏ nhắn nhoi ra, là Tiểu Bảo.
Lúc này Ninh Tịch mới nhớ ra mình còn đang bế Tiểu Bảo, cô vội giãy khỏi Lục Đình Kiêu: "Khụ khụ... Lục Đình Kiêu... Anh chẹt vào Tiểu Bảo rồi!"
A A A! Chết mất thôi! Vừa xong chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để Tịch Thế Khanh mất hết hi vọng, không ngờ lại quên mất chuyện Tiểu Bảo vẫn còn ở đây, đã thế còn ở trước mặt thằng bé làm chuyện không nên cho trẻ nhỏ thấy nữa chứ!
Nghe thấy lời của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu lúc này mới từ trong mơ tỉnh lại!
Bánh bao nhỏ xụ mặt nhìn ba mình, tỏ ra bực tức, quá đáng quá đáng, không những được cô Tiểu Tịch hôn mà lại còn được cô Tiểu Tịch ôm nữa!
Tuy nhóc có tức nhưng hình như... cũng không tức đến mức thế!
Vì nếu như cô Tiểu Tịch thích ba ba, vậy thì cô ấy có thể mãi mãi là cô Tiểu Tịch của nhóc rồi! Không đúng, là ma ma Tiểu Tịch mới đúng!
Nghĩ như vậy, Tiểu Bảo quyết định tạm tha thứ cho ba ba.
Sau khi Lục Đình Kiêu buông cô ra, Tiểu Tịch đặt Tiểu Bảo xuống trước sau đó đứng thẳng dậy, gập lưng một góc chín mươi độ, "Boss đại nhân, xin lỗi! Vừa xong không phải tôi cố tình mạo phạm tới anh đâu! Để tránh những phiền phức không cần thiết sau này, tôi muốn để Tịch Thế Khanh hết hi vọng, vì tình huống cấp bách quá nên mới... mới hôn anh, còn nói những lời đó nữa, xin lỗi anh!"
Trong xe, Lục Cảnh Lễ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tình tình tình... tình tiết này! Đúng là bấp bênh quá đấy!
Anh bỗng thấy thương cho trái tim nhỏ bé kia của ông anh trai, giây trước còn tưởng Tiểu Tịch Tịch thích mình, giây sau đã bị sự thật đập vỡ vụn...
Giây phút này, Lục Đình Kiêu chỉ lẳng lặng nhìn Ninh Tịch không nói gì cả.
Ninh Tịch thấy Lục Đình Kiêu không nói gì, bỗng cảm thấy hơi sợ hãi, Đại ma vương sẽ không giận chứ?
Thật ra sở dĩ cô dám làm như vậy bởi vì cô tin vào IQ của Lục Đình Kiêu, chắc chắn anh sẽ hiểu ngay dụng ý của cô và phối hợp với cô.