"Nếu như chúng tao nhận ra được thì sao?!" Thạch Tiêu lại hỏi
"Nhận được à?" Gã đầu trọc đó ngẩn ra, hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"À, nếu như chúng mày nhận ra thì phân tiếp thôi, một thùng súng như thế chẳng lẽ lại méo có khẩu súng nào chúng mày không biết ha ha ha ha!" Gã trọc trên mặt tràn đầy đắc ý.
Thạch Tiêu và Hùng Chí tức điên người nhưng vẫn phải đè ngọn lửa giận trong lòng xuống, không phối hợp với bọn chúng là đi tong ngay, không cần biết như thế nào cứ kéo dài thời gian trước đã!
Nhưng khi hai người vừa mở cái thùng ra liền đần thối cả người, trong thùng toàn là những khẩu họ chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Đây…." Thạch Tiêu có chút không biết làm thế nào.
"Sao thế, không nhận ra à? Ha ha, nếu đã như thế, chúng ta cần phải tuân theo quy tắc của trò chơi chứ nhỉ, thằng nào xung phong chết trước?" Gã đầu trọc giương họng súng đen ngòm trong tay chĩa thẳng vào Hùng Chí rồi lại chuyển sang Thạch Tiêu, cứ như thế lặp lại mấy lần…
Nhưng đúng vào lúc đó bỗng có một giọng nói đột ngột vang lên.
"Để tôi." Ninh Tịch bước về phía trước tiến gần lại cái thùng.
Nhìn thấy Ninh Tịch mấy gã mũi lõ đều sửng sốt, con ả này từ đâu chui ra vậy?
Không chỉ mấy gã ngay cả Hùng Chí và Thạch Tiêu đều ngây ra, người phụ nữ này… chui vào đây từ lúc nào thế!?
"Cô! Ai cho cô đến đây!" Thạch Tiêu sực tỉnh quát ầm lên.
Nhưng là dù Thạch Tiêu có to mồm đến đâu, Ninh Tịch cũng không thèm để ý đến cậu ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống vũ khí.
"Hùng Chí! Cô ta là như thế nào đây! Vào lúc nào rồi mà cậu còn đưa một con hát đến đây! Mẹ nó, não cậu cho chó gặm rồi à?" Thạch Tiêu gào loạn cả lên.
Hùng Chí cũng đần thối, cậu ta căn bản không biết Ninh Tịch theo tới đây.
"Cô ta nghĩ rằng đây là đang đóng phim đấy à! Mẹ nó chứ!" Nét mặt của Thạch Tiêu sầm sì đen kịt.
"Tôi không biết... do cô ấy lén lút đi theo đấy chứ!" Hùng Chí chỉ đành giải thích.
"Khốn kiếp!" Thạch Tiêu chửi thề, ngay sau đó liền oán độc nhìn chằm chằm Ninh Tịch: "Một con hát như cô thì biết cái gì, cút đi cho tôi!"
"Cậu... muốn chết đấy à?" Ninh Tịch dùng ánh mắt lạnh băng băng cảnh cáo Thạch Tiêu.
"Ha ha ha ha, lục đục nội bộ đấy à, hay lắm, tao rất thích, tiếp tục đi!" Vẻ mặt gã trọc tràn đầy phấn khích.
"Đáng thương, sự sợ hãi đã khiến bọn chúng mất đi lí trí." Cô nàng đai đỏ đen lạnh lùng nói.
"Không cần để ý tới cô ta, để tao!" Thạch Tiêu làm sao có thể để sống chết của mấy con người rơi vào tay một con hát não tàn như cô ta được, mẹ nó, không khéo cô ta còn nghĩ đây là phim trường đấy
Gã trọc lập tức lắc đầu: "Không được, không được cô ta đã nhận rồi thì nhất định phải để cô ta đến, đổi người khác liền tính chúng mày bỏ quyền, tao vẫn phải giết một người."
Nghe thể vẻ mặt Thạch Tiêu xám xịt như tro tàn, ánh mắt nhìn Ninh Tịch càng ngày càng hung ác, nếu không xẻ thịt con đàn bà này ra thì không thể hả được nỗi hận trong lòng!
Cậu ta không cách nào hiểu nổi, người cơ trí như Lục Đình Kiêu, người thủ lĩnh khiến cậu ta dù có đầu rơi máu chảy cũng tình nguyện thề chết đi theo... tại sao lại có thể coi trọng một con hát não tàn như thế này!
Ninh Tịch không thèm để ý ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Thạch Tiêu trực tiếp tùy tiện nhặt lấy một khẩu súng ngắn vô cùng tinh xảo trong thùng ra: "Glock 17 của Áo, là trang bị chuyên dụng cho quân đội Áo, độ dài khoảng 185 milimet, trọng lượng vào khoảng 0.6 kg, độ dài nòng súng... nếu như tôi không nhớ nhầm chắc khoảng 114 milimet, băng đạn là 17 viên, tầm bắn là 72 mét."