Mục lục
Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch lão gia tử còn đang định tức giận vì câu "mấy thứ linh tinh" của con trai nhưng nghĩ đến tình cảnh cháu trai mình bây giờ cũng chẳng nói nên lời.

Ông dù tin Phật nhưng không có nghĩa ông chấp nhận cho cháu trai mình làm hòa thượng...

Ninh Tịch thấy cha mẹ với ông của Tịch Thế Khanh đối thoại như vậy cũng hiểu, tại sao con người Tịch Thế Khanh lại tốt đến vậy.

Người lớn trong nhà đều là những người ôn hòa biết quan tâm, đầu tiên là an ủi cô rồi đến tận giờ vẫn chưa nói một câu hoài nghi hay chỉ trích nào, đều là đổ lỗi cho bản thân chính họ.

Chính bởi như vậy Ninh Tịch mới càng thêm áy náy.



Người ta vất cả mãi mới nuôi lớn được một cậu con trai, kết quả lại bởi vì cô mà đi làm hòa thượng, cô đúng là đã tạo nghiệt lớn rồi!

Vốn còn có chút không chắc chắn nhưng nghe bọn họ nói chuyện thì hiểu nếu bọn họ cũng không tìm được nguyên nhân khác vậy chỉ có thể vì chuyện tối hôm qua. Lúc ấy vẻ mặt của Tịch Thế Khanh cũng có chút... không đúng...

"Thế này đi, dù sao con cũng tới rồi, dù con không chắc chắn nhưng con sẽ cố hết sức thử xem có được không?" Ninh Tịch đề nghị.

Tịch phu nhân nghe vậy liền cảm kích: "Quá tốt! Tiểu Tịch, thật cám ơn con!"

Tịch lão gia cũng hòa hoãn mấy phần: "Con cũng không cần quá áp lực, chuyện này cũng chẳng quan hệ đến con, cứ thử một lần là được!"

Hai người tuy an ủi Ninh Tịch những rõ ràng bản thân họ cũng vô cùng khẩn trương thấp thỏm, dẫu sao giờ phút này Ninh Tịch là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Ninh Tịch hít sâu một hơi, hướng tới phòng tụng kinh mà Tịch phu nhân chỉ cho cô.

Sau lưng, Ninh Trí Viễn trầm giọng thở dài: "Hy vọng Tiểu Tịch có thể đả động được Thế Khanh..."



Thật ra thì ông cũng không ôm hy vọng gì, bởi vì lần này thằng bé có vẻ rất kiên quyết, dẫu cho thật sự có liên quan đến Tiểu Tịch thì có khuyên nữa cũng chưa chắc thằng bé đã quay đầu.

Ninh Tịch hớt ha hớt hải cuối cùng cũng tìm được chỗ của Tịch Thế Khanh.

Đi hết những bậc thang đá xanh thì thấy một cái sân nhỏ thanh tịnh, trong sân có mấy cây hoa mai tỏa ra mùi thơm ngát thấm lòng người, khiến cho tâm tình người ta thoáng chốc bình tĩnh lại.

Cửa phòng đọc kinh mở ra, chợt thấy một chiếc mành cỏ đung đưa nhè nhẹ trong gió phát ra tiếc vang lóc cóc. Trừ cái này ra thì không gian rất yên tĩnh, như thể thế bên ngoài và nơi đây là hai thế giới khác nhau.

Ninh Tịch bước lên chậm rãi đi tới cửa, hơi do dự một chút sau đó đưa tay ra vén chiếc rèm kia lên.


Sau khi tầm rèm được vén lên, đập vào mắt cô là một chiếc cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một mảnh rừng trúc xanh ngát, trong phòng có đầy những bình phong kinh văn. Tịch Thế Khanh cứ lẳng lặng ngồi trên một cái bồ đoàn, trong tay cầm một quyển kinh thư, vẻ mặt thành kính mà chuyên chú hoặc là nói thanh tâm quả dục.


Cho dù lúc này Tịch Thế Khanh vẫn đang mặc một bộ âu phục nhưng khí chất trên người đã không khác gì một hòa thượng đã quy y cửa phật.


Thấy Tịch Thế Khanh như vậy khiến Ninh Tịch kinh hãi.


Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà thôi sao anh ta tựa như biến thành một người khác thế này?


Lúc trước tuy anh ta cũng có khí chất xuất trần nhưng vẫn còn dính chút khói lửa nơi trần thế nhưng bộ dáng của hiện tại dường như đã có vẻ nhìn thấu hồng trần!


Ninh Tịch nhức đầu, tình huống của Tịch Thế Khanh xem ra còn khó giải quyết hơn cô tưởng tượng.


Không được, không thể chưa đánh đã lui được, má nó, nghiệt mình gây ra mình phải gánh, huống chi cha mẹ với ông nội người ta vẫn còn đang chờ tin tức của cô đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK