Lúc Lão quản gia gọi điện thoại cho Tần Mộc Phong thì anh ta đang ở quán bar uống rượu buôn chuyện với Lục Cảnh Lễ.
Vừa nghe được là Ninh Tịch đột ngột ngất xỉu, hai người lập tức chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân số một của Đế Đô. Trong phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất.
Tần Mộc Phong và Lục Cảnh lễ vừa đến nơi thì thấy Ninh Tịch sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, mu bàn tay còn đang cắm kim truyền nước, Lục Đình Kiêu ngồi bên cạnh giường sắc mặt vô cùng nặng nề.
Lục Cảnh Lễ và Tần Mộc Phong nhìn nhau, hiển nhiên là bị vẻ mặt này của Lục Đình Kiêu doạ cho hết hồn.
Đúng lúc này có một cô y tá trẻ mang thuốc đến, Lục Cảnh Lễ liền kéo cô ấy lại hỏi thăm: “Tình hình bệnh nhân như thế nào? Có vấn đề gì không? Có nghiêm trọng không?”
“Bệnh nhân sốt cao, 39.6 độ.”
“Ồ, sốt à… Cái gì? Sốt á???”
Lục Cảnh Lễ ngẩn ra: “Cô chắc chắn là sốt à? Chỉ có sốt không thôi???”
“Đúng thế, đã làm kiểm tra toàn diện rồi, không có vấn đề gì khác đâu, các anh cứ yên tâm đi. Vừa nãy vị tiên sinh trong phòng bệnh cũng đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần rồi.”
Cô y tá vui vẻ trả lời, vẻ mặt không có gì là ngại phiền cả, bởi vì… dù là cái vị ngồi trong kia hay hai anh chàng mới tới này, tất cả đều là trai đẹp nhaa! Có hỏi một trăm lần đi nữa thì cô cũng vẫn sẽ vui lòng trả lời!
Lục Cảnh Lễ suy yếu bám vào khung cửa, vuốt vuốt trái tim vẫn còn đang đập thình thịch của mình: “Anh à, anh định doạ chết em đấy à? Cô ấy chỉ bị sốt thôi mà, anh làm sao mà phải tỏ ra cái vẻ như đang mắc bệnh nan y thế?”
Tần Mộc Phong vẻ mặt cũng đầy bất đắc dĩ: “Lại còn gọi cả tôi đến nữa, tuy tôi là bác sĩ nhưng là bác sĩ tâm lý mà?”
Lục Đình Kiêu hơi ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng lườm Tần Mộc Phong: “Bây giờ Ninh Tịch đã thay thế cậu rồi, có lẽ tôi nên tiết kiệm một khoản chi.”
Ý là không cần đến anh ta nữa.
Mỗi năm Lục Đình Kiêu trả cho Tần Mộc Phong một khoản không nhỏ đâu.
“Khụ, đừng mà! Ngoài chuyện đó ra tôi còn nhiều chỗ hữu dụng lắm đấy! Tôi có quen một chuyên gia dinh dưỡng vô cùng nổi tiếng, để tôi gọi anh ta đến tự tay điều dưỡng sức khoẻ cho Ninh Tịch!”
Tần Mộc Phong quả thật có chút chột dạ, từ lúc Ninh Tịch đến, anh ta nhàn hạ đi nhiều lắm, dù là Tiểu Bảo hay Lục Đình Kiêu đều rất ít khi cần đến anh ta, ngay cả buổi điều trị tâm lý một tuần một lần cũng ngừng luôn rồi.
Sau khi Tần Mộc Phong đi rồi, Lục Cảnh Lễ thấy Lục Đình Kiêu vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động suốt, không nhịn được bèn hỏi: “Anh, anh đang đọc gì đó?”
Ông anh mình thành thanh niên nghiện net từ bao giờ thế?
Kết quả, vừa mới đến gần anh ta liền kinh hãi.
Ông anh nhà mình thế mà lại lưu lại đoạn video quay ở nhà Trường Cường vào điện thoại di động.
“Oh shit! Anh, tự nhiên anh lôi cái này ra xem làm gì? Biểu cảm lúc đó của Tiểu Tịch Tịch thật đáng sợ. Lúc đó, em nhìn thấy còn sởn cả da gà, không biết rốt cuộc cô ấy diễn hay là thật nữa.” Lục Cảnh Lễ rùng mình nói.
Thế mà, bây giờ ông anh nhà mình không chỉ xem đi xem lại mà còn dùng cái vẻ mặt kì dị, kiểu như: Woa, vợ mình thật là đáng yêu.
Đúng là hết thuốc chữa rồi…
“Nhưng mà hai người đúng là hiểu nhau thật đấy, ngay cả biện pháp nghĩ ra cũng giống nhau, bạo lực muốn chớt! Chậc chậc, đúng là người một nhà!” Lục Cảnh Lễ cảm thán.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái nhỏ nằm trên giường, vẻ mặt vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào.
Để tránh bị mù mất mắt chó, Lục Cảnh Lễ không kìm được mà quay đi: “Thân phận của kẻ đứng đằng sau chắc chắn đã bị mò ra rồi đúng không? Tiếp đến sẽ là công khai trên mạng để tẩy sạch tội danh cho Tiểu Tịch Tịch đúng không? Có cần em đi xử lý không?”