“Ơ, Lục… Lục tổng…” Sắc mặt Chu Hướng Thành lập tức cứng đờ, có điều gã nhanh chóng đổi sang bộ mặt nịnh nọt: “Lục tổng cũng để ý tới em gái này à? Nếu đã vậy thì nhường anh, nhường anh trước!” Trong phòng, tất cả mọi người vừa xong còn xem náo nhiệt chợt thay đổi ánh mắt, tình huống gì đây?
Lần nào dự tiệc xã giao, Lục Đình Kiêu cũng đều như đóa hoa nơi núi tuyết, cao ngạo lạnh lùng, nhìn phụ nữ như không khí, hôm nay sao tự nhiên lại có hứng thú với cô gái đã say khướt xông vào nhầm phòng thế này?
Không thèm để ý tới phản ứng của đám người kia, trong mắt Lục Đình Kiêu lúc này chỉ có một người.
Anh cau mày nhìn cô gái đang lảo đảo trong lòng mình: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lục…” Ninh Tịch suýt chút nữa thì buột miệng gọi thẳng tên anh, cô ấp úng nói: “Tôi đi nhầm phòng.”
Ánh sáng trong phòng có hơi tối, vừa rồi cô không hề phát hiện Lục Đình Kiêu cũng có mặt ở đây.
Giữa cả đám đàn ông bụng bia như Địa Trung Hải thế này, sự tồn tại của Lục Đình Kiêu quả thật đúng là một cơn gió mát.
“Cô ở phòng nào? Để tôi đưa cô qua đấy.” Lục Đình Kiêu chẳng thèm để ý tới những ánh mắt kì quái phía sau, đỡ Ninh Tịch đi ra.
Vừa rồi anh đang nhắm mắt dưỡng thần, có thấp thoáng ngay thấy tiếng hò reo trong phòng nhưng cũng không chú ý, mãi đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ninh Tịch, anh mới mở mắt ra thì thấy Chu Hướng Thành đang động tay động chân với cô.
Giây phút đó, anh thật sự rất muốn bẻ gãy tay gã.
Nhưng anh không muốn làm cô gái của anh sợ thế nên cố cưỡng chế sự tàn bạo của mình lại, vờ như người xa lạ, giải vây cho cô.
Ra khỏi phòng, Ninh Tịch thở phào một hơi: “Lục Đình Kiêu, cảm ơn anh nhé, nếu không phải gặp được anh, chắc hôm nay tôi xong đời luôn quá!” Nếu không thể nói được với đối phương, chắc cô khó tránh khỏi phải cảnh phải động chân động tay.
“Xong đời gì? Đã có tôi xử lí hộ cô, sau này nếu còn gặp phải những chuyện như thế này, tuyệt đối không được để mình chịu thiệt như thế nữa nghe chưa?” Lục Đình Kiêu nghiêm mặt dạy dỗ.
Ninh Tịch cười thán: “Haizz, cảm giác có người chống lưng cho tốt thật đấy!”
Đợi sau khi cô rời khỏi Lục gia, đợi tới khi bánh bao nhỏ không cần cô nữa, sợ rằng cô với Lục Đình Kiêu sẽ trở thành người xa lạ với nhau mất?
Không biết tại sao, nghĩ tới đây cô lại thấy có chút xót xa.
Lục Đình Kiêu xoa đầu cô, chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể che chở cho em cả đời.
Ninh Tịch xua đi suy nghĩ không nên có trong đầu: “Giờ tôi không sao nữa rồi, tự về cũng được!”
“Cô chắc là cô tự đi được chứ?” Lục Đình Kiêu tỏ ra không yên tâm.
“Được mà, được mà, anh mau vào trong đi!” Ninh Tịch vừa vẫy tay, vừa đi lùi về phía sau.
Lục Đình Kiêu biết hôm nay đoàn làm phim của cô sẽ tới đây liên hoan nên mới chấp nhận lời mời của vô vị của đám người kia.
Tất nhiên, anh cũng biết rõ Ninh Tịch ở phòng nào.
Thế nên, sau khi thấy Ninh Tịch đi về hướng ngược lại, Lục Đình Kiêu vô cùng bất đắc dĩ thở dài, anh sải bước đuổi theo: “Thôi được rồi, để tôi đưa cô về! Phòng cô là phòng nào?”
“Hửm, là 801!”
“801 không phải ở hướng này.” Lục Đình Kiêu đỡ cô đi về phía chính xác.
Mãi tới khi đưa cô tới tận cửa, Lục Đình Kiêu mới dừng lại: “Vào đi, đừng chạy lung tung nữa đấy, nếu muốn vào nhà vệ sinh thì nhất định phải rủ bạn đi cùng. Nếu không tìm được ai thì bảo Giang Mục Dã đi cùng cũng được.”
Phụt, bảo Giang Mục Dã vào nhà vệ sinh với cô á?
“Biết rồi! Cảm ơn Lục đại boss đã đích thân đưa tôi về tận đây!” Nịch Tịch giơ tay ra bắn tim.
Khóe môi Lục Đình Kiêu giương lên, sự hung ác cuối cùng giấu sau cặp lông mày kia cũng vì thế mà tan thành mây khói: “Lát nữa, trước khi về phải gửi tin nhắn cho tôi, chúng ta cùng về.”