Mục lục
Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh.

Ninh Tịch trở lại khu nghỉ.

Cảnh quay của Phương Nhã và Quan Tiểu Thất lại được tiếp tục, kết quả không bất ngờ chút nào vẫn là thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn...

Ninh Tịch tỉnh bơ đi tới cạnh đạo diễn đang hận không thể dùng đầu mình đập vào máy quay chết đi.

"Đạo diễn, em có chút việc muốn bàn với anh!"

Quách Khải Thắng mệt mỏi quay đầu lại: "A, Ninh Tịch à, có chuyện gì vậy? Cô nói đi!"

Ninh Tịch suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Là như thế này, một lát nữa em có chút việc gấp phải xử lí nên không thể đợi thêm được nữa, anh xem có thể đổi cảnh quay của em với Quan Tiểu Thất lên trước được không?"

"Cái này..." Quách Khải Thắng nghe vậy thì khó xử: "Ai, diễn xuất của Quan Tiểu Thất cô cũng thấy rồi đấy, cô làm bạn diễn với cô ấy thì càng khó hơn..."

"Không sao đâu đạo diễn, cứ thử một chút xem sao! Nói không chừng là do cảnh này cô ấy không diễn được thì sao, đổi cảnh khác biết đâu sẽ tốt hơn?" Ninh Tịch an ủi.

"Làm sao có thể..." Quách Khải Thắng cười khổ lắc đầu một cái: "Thôi kệ, với cái diễn xuất đó của cô ta thì diễn cái gì chả giống nhau, cứ dựa theo lời cô nói mà làm đi, nếu không được nữa thì chúng ta cũng không cần phí công với cô ta nữa, cứ làm chuyện của cô trước đi!"

Ninh Tịch vội vàng nói cám ơn: "Cám ơn đạo diễn!"

Quách Khải Thắng ho nhẹ một tiếng, cắt đứt lời diễn máy móc của Quan Tiểu Thất: "Quan Tiểu Thất, dừng lại đi! Phương Nhã đi nghỉ trước, lát nữa Ninh Tịch có chuyện gấp nên đẩy quay cảnh của cô ấy lên trước!"

Phương Nhã nghe thế ánh mắt liền sáng lên: "Được ạ, tôi không có ý kiến gì!"

Mà Quan Tiểu Thất nghe được lời của đạo diễn thì cả người liền cứng lại, hai tay thả ở bên hông siết chặt thành nắm đấm.

Phương Nhã tất nhiên là không có ý kiến gì, mà không chỉ không có ý kiến cô ta còn hưng phấn trở về chỗ nghỉ, kích động nói với những người bên cạnh: "Ha ha ha, Quan Tiểu Thất chết chắc rồi! Mọi người biết cảnh tiếp của cô ta với Ninh Tịch là cảnh nào không?"

"Ôi... chắc không phải là... cảnh mà Giả Thanh Thanh NG hơn ba mươi lần kia chứ?"

"Không sai! Chính là cảnh đó!"

"Trời ơi! Vậy Quan Tiểu Thất thật sự chết chắc rồi!"

Lúc này, người trợ lí số 11 và trợ lí số 12 của Quan Tiểu Thất đang vội đến quay vòng vòng.

"Tiểu thư, hay để tôi đi thương lượng với đạo diễn và Ninh Tịch một chút đi! Cảnh này khó lắm đấy! Chắc chắn cô không làm được đâu!"

"Đúng vậy, lúc ấy Giả Thanh Thanh diễn với Ninh Tịch còn NG từ đầu đến cuối!"

"Im miệng! Ai nói tôi không làm được!" Quan Tiểu Thất siết chặt tay hung tợn mắng hai người: "Ai cũng không được nói gì nữa! Cảnh nào mà chẳng là cảnh! Chẳng lẽ tôi không bằng cả Giả Thanh Thanh sao?"

Hai trợ lí nhìn nhau, có khổ mà không thể nói nên lời, nếu tiểu thư nhà bọn họ chỉ bằng một nửa Giả Thanh Thanh thôi thì bọn họ ngủ mơ cũng có thể mỉm cười.

"Ai, Ninh Tịch đúng thật là, nói thế nào cũng là người cùng công ty cả, sao cô ấy có thể làm như thế? Chỉ là chờ thêm một chút thôi mà! Biết rõ cảnh này khó diễn thế nào!"

"Cùng một công ty thì sao, bình thường có có qua lại gì đâu. Tiểu thư đã đắc tội với cả cái công ty rồi có được hay không? Cái giới giải trí này mọi người ai mà chả bo bo giữ lấy mình!"

.....

Một lát sau, cảnh quay kế tiếp đã chuẩn bị đủ.

Ninh Tịch cùng Quan Tiểu Thất cũng như những người khác đã vào vị trí. Cô ngồi trên cái ghế gỗ xa hoa còn Quan Tiểu Thất chật vật ngã xuống đất.

Nhìn Ninh Tịch đối diện đang dùng ánh mắt như nhìn từ trên cao xuống, trên mặt Quan Tiểu Thất lộ ra một tia khuất nhục...

Lúc này Quách Khải Thắng cũng lười chỉ đạo, chỉ khua tay nói một câu: "Bắt đầu đi bắt đầu đi!"

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK