Thực lực của cả hai diễn viên đều ngang nhau, biểu hiện tốt vô cùng, đặc biệt là cách diễn của Ninh Tịch hoàn toàn như đưa họ vào phim, những bài xích ban đầu của họ về cô cũng không thấy đâu nữa.
Mới đầu chẳng ai muốn Ninh Tịch chạm vào thần tượng của họ nhưng đến cuối cùng tất cả lại gào lên mong cô mau đè thần tượng mình xuống, cảm giác hưng phấn cứ như chính mình là người được đè vậy.
Tất nhiên, sau khi định thần lại, họ vẫn chẳng đoái hoài gì tới Ninh Tịch, tất cả đều vây quanh Giang Mục Dã, ân cần hỏi han, khen gã diễn tốt cực kì.
Hôm nay, ngoài Giả Thanh Thanh ra, chắc người buồn bực nhất chính là Triệu Tư Châu.
Vốn dĩ, gã là người có vị trí cao nhất trong đoàn làm phim, nhận được sự hoan nghênh của các cô gái nhất nhưng Giang Mục Dã vừa tới, mọi sự chú ý đều bị thu đi hết, chỗ gã giờ trở nên vắng tanh.
Còn về việc ai là người vui nhất, tất nhiên là đạo diễn rồi.
Hôm nay, mấy cảnh Ninh Tịch và Giang Mục Dã diễn thử với nhau đều rất thuận lợi, sự ăn ý giữa hai người giống như đã hợp tác với nhau cả trăm lần rồi vậy.
Nhưng ngày hôm nay đối với Ninh Tịch mà nói chỉ có thể đúc kết năm chữ: Sống sót qua cơn lũ.
Lúc sắp kết thúc công việc, Giang Mục Dã bị một đám người vây lại mời ăn cơm, bảo muốn tẩy trần cho gã. Ninh Tịch đang thu dọn đồ đạc, điện thoại trong túi vang lên, là Lục Cảnh Lễ gọi tới.
Cô có số điện thoại của Lục Cảnh Lễ là vì mấy ngày trước anh ta bắt cô lưu lại.
Tên này gọi cô lúc này làm gì?
Ninh Tịch mặt đầy nghi ngờ tìm một góc nghe điện thoại.
“Alo, Nhị thiếu?”
“Alo, Tiểu… Tịch… Tịch….”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt của Lục Cảnh Lễ, cảm giác như cả người đều bị bòn rút hết.
Ninh Tịch câm nín: “Anh sao vậy?”
“Sao à… Tôi còn đang muốn hỏi cô bị sao nữa kìa! Tối qua rốt cuộc cô làm gì với anh tôi vậy?” Lục Cảnh Lễ bùng nổ chất vấn.
Ninh Tịch chẳng hiểu gì: “Hả? Ý giề? Tôi thì làm gì được anh ta chứ?”
“Cô không làm gì anh ấy, vậy sao cả ngày hôm nay anh ấy cứ như quả bom nổ chậm vậy, từ tám giờ sáng đã bắt họp, họp đến tận bây giờ, tròn mười hai tiếng đồng hồ rồi đấy!”
“Ặc… Đây là chuyện của công ty các người, liên quan gì tới tôi? Hay tại anh ấy nghỉ lâu quá giờ mới đi làm nên có nhiều chuyện cần xử lí?”
“Không thể nào, tôi biết anh tôi lâu như vậy, liếc mắt một cái thôi cũng biết anh ấy đang nghĩ gì, chuyện này chắc chắn có liên quan tới cô! Chính là cô đã hại bọn này! Giờ anh ấy đang hành hạ tất cả đám nhân viên trong công ty rồi đây này, sắp chết hết đến nơi rồi!” Lục Cảnh Lễ một mực chắc chắn đây chính là lỗi của cô.
Ninh Tịch oan muốn chết, bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không làm gì mà!”
Chuyện duy nhất cô làm tối qua chính là tới sân bay đón Giang Mục Dã, sau đó tắm ở nhà gã rồi bị Lục Đình Kiêu thấy….
Chẳng lẽ là vì chuyện này?
Nhưng phản ứng của anh ta sau đó rõ ràng vẫn rất bình thường mà?
“Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! Chắc chắn là vì cô! Họa do cô gây ra, cô phải đi mà xử lí! Nếu không chúng tôi có biến thành ma cũng không buông tha cho cô đâu! Ban nãy, trưởng phòng tài vụ bị hành ngất rồi kia kìa, âm hồn của anh ấy chắc chắn đang trên đường đi tìm cô đấy….”
Ninh Tịch: “……”
Đệch mẹ! Chuyện gì thế này? Rõ ràng cô nằm không cũng trúng đạn mà.
Giờ bảo cô phải làm sao? Cô làm gì có cách nào cứu được bọn họ?
Đang đùa cả thế giới chắc?
Ninh Tịch đang phát sầu lên, lại nhận được một tin nhắn hình.
Lục Cảnh lễ gửi cho cô hai tấm hình.
Bức thứ nhất là ảnh một người đàn ông bị ngất đang được nhấc vào xe cấp cứu, còn một bức là ảnh chụp phòng họp, tất cả mọi người ngồi xung quanh đều trưng ra vẻ mặt khủng hoảng như sắp bị cắt cổ, Lục đại ma vương ngồi đó thì như Diêm La đang xét xử bọn họ!
Ninh Tịch còn cảm nhận được hơi lạnh u ám truyền tới qua bức ảnh.