Lý Nhạc Lăng kéo Ninh Tuyết Lạc đi về phía chỗ Vip: "Kệ cô ta, dù sao đến lúc đó cũng chẳng phải là chúng ta mất mặt! Chỗ khác thì thôi nhưng cô ta lại không biết xấu hổ mà đến đây, cô ta thì biết cái gì là thời trang chắc?"
Ninh Tuyết Lạc chần chừ nói: "Có lẽ cô ấy thực sự được mời?"
Lý Nhạc Lăng tỏ vẻ chắc chắn nói: "Sao có thể! Chỗ ngồi hôm nay khó mua lắm đấy, ngay cả mẹ mình cũng phải nhờ tới rất nhiều người mới lấy được đó, suýt nữa thì không thể đi cùng cậu được rồi!"
"Quan hệ của cô ấy với Lục Cảnh Lễ tựa hồ không tồi..." Ninh Tuyết Lạc cố ý nói.
Lý Nhạc Lăng nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ: "Xem ra cũng chẳng coi trọng cô ta lắm nếu không lấy năng lực của Lục Cảnh Lễ thì hoàn toàn có thể cho cô ta một ghế ở hàng Vip rồi chứ sao có thể ngồi ở cái góc đó chứ! Loại người như vậy thật buồn nôn! Ôm đùi khắp nơi, chỗ nào cũng thấy bóng dáng cô ta!"
Nói xong còn hừ một tiếng, hưng phấn nói: "Được rồi, kệ cô ta. Đúng rồi Tuyết Lạc, chờ lát nữa trao giải xong chúng ta đến thẳng khách sạn Hoàng Tước đi, tớ đã đặt sẵn một phòng để chúc mừng cậu rồi đó!"
Ninh Tuyết Lạc trách cô ta: "Còn chưa biết có được giải không mà!"
"Cái gì mà không biết? Tớ đã sớm nghe ngóng trong các thí sinh lần này thì thực lực của đội các cậu là mạnh nhất đó, giải thưởng không về tay cậu thì về tay ai!" Nói xong còn thần thần bí bí nói thầm với Ninh Tuyết Lạc: "Tớ để mẹ nghe ngóng giúp, lần này giải nhất chính là Đới Uy đấy, cậu yên tâm đi!"
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy con mắt sáng rực, cơ mà trong miệng thì vẫn vờ khiêm tốn nói: "Hay là cứ chờ kết quả đi rồi hãy nói!"
Đang nói thì Đới Uy cũng ngồi xuống, Lý Nhạc Lăng thấy vậy thì trêu đùa: "Ái chà chà, Đại tài tử của chúng ta tới rồi! Lần này mà được giải thì người muốn đào cậu đi lại nhiều hơn rồi?"
"Người đẹp Lý nói gì thế, bà chủ chính là cha mẹ tái sinh của tôi đấy! Tôi có bay lên trời cũng không thể rời bà chủ được đâu!" Đới Uy vốn là một kẻ biết lợi dụng, công phu nịnh hót cũng thuộc hạng nhất, dỗ Lý Nhạc Lăng và Ninh Tuyết Lạc cười tít mắt.
Bên kia, Cung Thượng Trạch với Hàn Mạt Mạt cũng ngồi xuống cạnh Ninh Tịch.
"Chuẩn bị xong rồi sao?"
"Vâng." Cung Thượng Trạch gật đầu, những gì có thể làm đều đã làm, bây giờ chỉ có thể ngồi chờ kết quả thôi.
Rất nhanh, ban tổ chức cũng phát biểu xong, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu chữ T, ánh đèn phát sáng lập lòe, tác phẩm của thí sinh đầu tiên bước lên.
Nhà thiết kế này thực lực cũng không tầm thường, trên màn hình led có giới thiệu sơ qua về thí sinh: Liễu Sinh, người từng đạt giải Kim Đỉnh lần thứ XVII. Hiện tại đang là giám đốc công ty thiết kế Liễu Sinh và Ủy viên Hiệp hội Thời trang Trung Quốc, từng được trao tặng danh hiệu Nhà thiết kế thời trang ưu tú...
Chủ đề thiết kế của Liễu Sinh là về con giáp, mượn ý tưởng hoa văn mười hai con giáp của Trung Quốc khiến cả sân khấu bừng sáng lên.
Chỉ có điều, sau những giây phút hào nhoáng ngắn ngủi thì cảm giác đầu tiên của mọi người chính là những mẫu này có vẻ quen mắt.
"Chậc, ngay cả Liễu Sinh cũng hết thời rồi sao? Đây rõ ràng là phong cách của Đới Uy mà!"
"Từ khi Đới Uy nổi tiếng với những trang phục có họa tiết phục cổ thì giờ ai ai cũng chạy theo ý tưởng này, sắp thành đầy đường rồi!"
"Quan trọng là những nhà thuyết kế đó có cố sức sáng tạo đến mấy cũng chẳng ra thể thống gì, hoàn toàn không có loại cảm giác hài hòa tự nhiên như Đới Uy!"
.....
Hàn Mạt Mạt nghe những người xung quanh bàn tán trong lòng toát mồ hôi lạnh. Chỉ là hơi giống thôi cũng đã bị chửi như thế rồi, vậy chờ đến lúc tác phẩm của giám đốc xuất hiện sẽ bị chửi thành cái dạng gì?