Cứ như thế, tim cô ta đập càng lúc càng nhanh, mắt mở to nhìn người đàn ông đang bước từng bước một đến trước mặt mình, sau đó đưa chín mươi chín đóa hồng trắng trong tay lên.
Dương Thi Nhu sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại bình tĩnh, làm ra vẻ kinh ngạc vừa ngỡ ngàng lại vừa hoài nghi: "Cảm ơn ngài mấy ngày trước đã tặng hoa cho tôi, không biết ngài là…"
"Chào em, tôi họ Lục, rất xin lỗi vì đã mạo muội làm những chuyện này, nhưng mà, sau khi suy nghĩ rất lâu tôi lại không thể khống chế được sự kích động… Tôi là ai không quan trọng. Tôi rất thích em đánh đàn, em có thể coi tôi như là… ừm, fan của em cũng được, không biết tôi có vinh hạnh được mời em cùng ăn tối?"
Dương Thi Nhu dè dặt do dự mất vài phút rồi mới đưa tay ra nhận lấy bó hoa, giả vờ ngây thơ hoàn toàn không hiểu ý của anh ta đối với mình: "Ngài khách khí quá, tôi cũng không phải là nhạc công chuyên nghiệp, đến đây đánh đàn cũng chỉ vì kiếm miếng cơm mà thôi."
Lục Cảnh Lễ lịch sự kéo ghế ra cho cô ta, ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm không chớp: "Không, cái mà tôi nói đến không phải là piano mà là người đánh piano cơ."
Tim của Dương Thi Nhu bỗng nhiên đập thình thịch.
Trong góc khuất, Ninh Tịch nhìn cảnh trước mắt mà vô cùng hài lòng, nhưng mà... đợi cả nửa ngày lại không nghe thấy câu tiếp theo của Lục Cảnh Lễ.
Sau đó, cô nhìn thấy cái tên này đang gãi đầu.
Ám hiệu này có nghĩa là anh ta đã quên mất lời thoại rồi.
Ninh Tịch cạn lời, mép giật giật, chấp nhận làm một cái máy nhắc thoại: "Tôi chưa bao giờ gặp được một cô gái như em…"
Ở cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ nghe được Ninh Tịch mớm lời tiếp tục nói: "Tôi chưa bao giờ gặp được một cô gái như em, lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt tôi không cách nào dời khỏi em được…"
Ninh Tịch vội vàng nhắc nhở: "Lục Cảnh Lễ, chú ý thái độ của anh đấy! Anh đừng có bình tĩnh thế có được không? Ra vẻ căng thẳng một chút cho tôi xem nào! Anh có biết cái gì là cảm giác lần đầu tiên yêu một người không? Phải thể hiện ra cảm giác yêu lần đầu, nghe chưa? OK?"
Vẻ mặt của Lục Cảnh Lễ lặng lẽ sa sầm xuống, tình đầu cái mông… tuy rằng anh ta đã yêu rất nhiều lần nhưng căn bản không biết cảm giác yêu lần đầu là như thế nào đâu, được chưa?
Từ trước đến nay anh toàn bị người ta yêu không hà!
"Nếu không biết thật... thì anh lắp bắp cho tôi, siết chặt ngón tay vào hoặc lật đi lật lại cái gì đó, thông qua những chi tiết nhỏ ấy mà thể hiện ra ngoài!" Ninh Tịch đành phải ra tay dạy dỗ.
May mà khả năng tiếp thu của Lục Cảnh Lễ cũng coi như là cao, lập tức siết chặt ly rượu sau đó tu ực một ngụm, vẻ mặt căng thẳng, hơi lắp bắp nói: "Tôi đã từng gặp rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng thấy ai giống em, thật sự là… rất kì lạ… cảm giác đó tôi không thể nói ra được đó là cảm giác gì… tôi nghĩ… có phải tôi gần em thêm một chút nữa… thì tôi có thể hiểu được không? Tôi... tôi… cũng không biết mình đang nói gì nữa… em có hiểu ý tôi không?"
Thấy người đàn ông cao quý như Lục Cảnh Lễ thế nhưng ở trước mặt mình lại giống như một thằng nhóc mới biết yêu, điều này khiến tâm trạng đang căng thẳng của Dương Thi Nhu thoáng cái đã bình tĩnh lại. Cô ta có cảm giác thỏa mãn khi nắm giữ hết tất cả trong lòng bàn tay, hơn nữa lòng tham hư vinh cùng sự tự tin cũng có được cảm giác thỏa mãn lớn lao.
Cô ta cười khẽ, nói theo kiểu lập lờ nước đôi: "Chắc là do chúng ta có duyên."
Tiếp sau đó mọi chuyện phát triển cũng coi như là thuận lợi, bầu không khí mờ ám bao phủ toàn bộ bữa tối, về cơ bản đã đạt được hiệu quả mà Ninh Tịch muốn.
Tiếp sau đó là tìm một thời cơ then chốt.