"Ha ha, thú vị lắm..." Augustine vuốt cằm, tỏ ra hứng thú.
"Có cần em phải đi tra xét không?" Tên đàn em xin chỉ thị.
Augustine bực mình xua tay: "Không cần, không quan trọng, dù sao thì hôm nay cô ta cũng phải... bỏ mạng ở chỗ này!"
Tên đàn em nghe thấy vậy kinh hãi biến sắc: "Lão Đại, anh... anh muốn... nhưng... nhưng cô ta dù sao cũng là người của Satan, lần trước Satan vì cô ta mà để Đường Dạ..."
"Câm!" Augustine cảm thấy chỗ tai bị cắt bỏ của mình đau như lửa đốt, gã thẹn quá hóa giận mà nổi cơn tam bành: "Mày dám nghi ngờ mệnh lệnh của tao?"
"Không... không dám!"
"Bắt sống về! Tao muốn để chúng nó tận mắt chứng kiến cảnh con nhỏ này... bị tao chơi đến chết!" Trong con ngươi âm hiểm của gã tràn đầy sự khát máu.
Nếu không phải vì con nhỏ này, kế hoạch của gã sẽ không thất bại cũng sẽ không bị đá ra khỏi liên minh, cắt mất đường vũ khí, bị bức vào tuyệt lộ thế này...
Chúng nó chẳng phải rất quan tâm tới con ả này sao? Giờ gã sẽ để bọn chúng nhìn xem cái giá phải trả cho việc đã đối xử với gã như vậy!!!
Tên đàn em kia nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm, cố khuyên nhủ: "Lỡ bị Satan biết được..."
Augustine nghe vậy khẽ "xì" một tiếng: "Cái thằng oắt vô dụng kia, giờ bị người ta truy đuổi đến mức bị chặn lại ở eo biển Malacca, đến một bước cũng không dám bước ra ngoài! Đợi nó biết? Đợi nó biết thì xác con nhỏ này đã bị chơi nát ra rồi! Hơn nữa người ở trên mai sẽ cho người tới tiếp ứng chúng ta rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, mày sợ cái gì? Mày không muốn báo thù cho Philo và Alice à?"
Tên đàn em nghiến răng: "Được! Tôi sẽ dẫn thêm vài người qua đó, cô gái kia e rằng không dễ đối phó!"
Augustine đẩy mỹ nữ nóng bỏng trong lòng mình ra: "Đợi chút, tao sẽ tự đi!"
.....
Sau khi Ninh Tịch xác định rõ được phương hướng, cô không đi tới sòng bạc luôn mà đi lòng vòng vào một tiệm nhỏ bí ẩn.
"Ông chủ, cho một khẩu Glock 17."
Khẩu P226 Lục Đình Kiêu đưa cô không có cách nào mang ra khỏi cửa khẩu được, chỉ có thể tới đây mua một khẩu khác phòng thân, nếu không đi lại ở nơi này quả thật chẳng có chút cảm giác an toàn nào.
Trong tiệm, ông chủ mập mạp đang lau chùi đạn, chẳng thèm ngẩng lên nói: "Quán không buôn bán với người lạ."
"Ông chủ, anh chắc tôi là người lạ chứ?" Ninh Tịch cười híp mắt nhìn hắn.
Chủ tiệm nghe vậy bực mình ngẩng lên, sau khi thấy rõ người đang bò ra trước bàn, thịt mỡ trên mặt hắn run lên một hồi, đồ trên tay rơi loảng xoảng xuống đất, sau đó liền trở mình một cái chui tọt xuống gầm bàn, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn khác với vóc dáng ì ạch của hắn: "Cô cô cô... không phải cô đã đi rồi sao? Sao lại trở về đây?"
Nói rồi còn nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn phía sau cô, có vẻ như đang nhìn xem liệu còn ai khác không.
Ninh Tịch nhìn theo tầm mắt của hắn, tất nhiên cô biết hắn đang nhìn cái gì, cái tiệm nhỏ nhìn có vẻ không có gì đặc biệt này thật ra là nơi giao dịch ngầm lớn nhất tại Philadelphia, trong đây có rất nhiều thứ đồ cổ quái kì lạ, không chỉ vũ khí còn có cả những thứ như đồ cổ hay thuốc, trước đây cô thường đi theo Nhị sư huynh tới đây cướp bóc, chủ tiệm chỉ cần thấy hai người họ là thấy đau đầu.
"Cô muốn gì... thì cô cứ tự đi mà lấy! Tự lấy đi!" Ông chủ hoang mang giục, chỉ muốn tiễn người đi cho mau mau.
Ninh Tịch đi tới, tự chọn cho mình một khẩu: "Bao nhiêu tiền?"
"Không... không cần! Không cần trả tiền! Cô mau đi đi, đi mau đi!"
Ninh Tịch nghe vậy thì xị mặt: "Vậy sao được! Anh đây giờ là người đàng hoàng rồi đấy nhé!"