"Này... Ngài Lục, chắc ngài cũng biết, trước mắt nước X đang trong tình trang chiến sự khẩn trương, quân đội chính quy..." Bộ trưởng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
"Ngài có ý gì." Lục Đình Kiêu nhìn vị Bộ trưởng bằng một con mắt đầy thâm ý.
"Là như này, trước mắt nước X còn có vài hạng mục đầu tư khá là trọng yếu mà những hạng mục này lại có liên quan đến quân đội, nếu ngài Lục đây... nguyện ý đầu tư thì tôi nghĩ chuyện ngài muốn điều động một nhánh quân đội chính quy cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là không biết ý của ngài Lục thế nào?" Bộ trưởng âm thầm quan sát thái độ của Lục Đình Kiêu.
Trình Phong hơi nhíu mày, tên Bộ trưởng này rõ ràng là thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của!
Giọng Lục Đình Kiêu đột nhiên trầm xuống: "Bộ trưởng, hiện giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện làm ăn với ngài."
"Vậy... chuyện này cũng không dễ lo liệu lắm đâu, muốn điều động quân đội chính quy cũng cần một ít thời gian..." Lão Bộ trưởng cố ý tỏ vẻ khổ sở.
"Được rồi." Lục Đình Kiêu gật đầu.
Nghe được lời này của Lục Đình Kiêu, bộ trưởng NaKa vui chết đi được nhưng lời tiếp theo của Lục Đình Kiêu đã khiến ông ta đổi sắc mặt.
"Đã thế thì Lục mỗ sẽ rút toàn bộ đầu tư ở nước X rồi qua nước M tìm hạng mục đầu tư mới vậy." Lục Đình Kiêu nói xong cũng không thèm nhìn ngài Bộ trưởng thêm cái nào, anh dẫn Trình Phong đi về phía trực thăng.
"Xin ngài dừng bước..." Lúc này, NaKa lập tức khẩn cấp ngăn Lục Đình Kiêu lại.
Ông ta vốn nghĩ Lục Đình Kiêu đang lo lắng nhất định sẽ đáp ứng đầu tư thêm vài hạng mục nhưng không ngờ anh lại hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Nếu Lục Đình Kiêu thật sự rút hết những hạng mục đầu tư ở nước X thì chỉ sợ phía trên sẽ trách tội xuống, đến lúc đó người không hay ho là ông.
"Ngài Lục, mấy cái tôi vừa nói cũng chỉ là chuyện sau này, việc cấp bách bây giờ chẳng phải là giải quyết vấn đề sinh tử của vợ ngài sao?"
"Vậy chuyện quân đội chính quy thì sao?" Lục Đình Kiêu nhìn về phía tên bộ trưởng, ánh mắt lạnh như băng.
"Cái này... trước tiên sẽ điều động cho ngài một đội ba trăm người được hay không?" NaKa tựa như đang hỏi ý Lục Đình Kiêu.
"Ba trăm người..." Hai mắt Lục Đình Kiêu híp lại.
Tình huống của Philadelphia trước mắt anh cũng không rõ ràng, tốt xấu lẫn lộn, này còn chưa nói tới việc băng mafia kia trước mắt vẫn còn là một ẩn số, chỉ có ba trăm người là hoàn toàn không đủ. Nếu như trăm người có thể giải quyết vấn đề thì anh cần gì phải tốn công thế này, tự dẫn người của mình tới là được rồi, tìm tên Bộ trưởng này làm cái quái gì?
"Vậy bốn trăm người?" Thấy vẻ mặt Lục Đình Kiêu không tốt, tên Bộ trưởng lại nói.
Nhưng mà Lục Đình Kiêu vẫn nhìn chằm chằm ông ta như cũ, một chữ cũng không nói.
NaKa có chút sôt ruột, xoa hai tay nói: "Vậy theo ý anh thì như thế nào."
"Hai mươi chiếc xe tăng, năm chiếc máy bay chiến đấu, trừ người lái xe tăng và phi công lái máy bay ra thì thêm năm trăm người trang bị vũ khí hạng nhẹ nữa." Lục Đình Kiêu hời hợt nói.
Lục Đình Kiêu nói xong, NaKa lập tức đờ đẫn, thiếu chút nữa chửi ầm lên rồi.
Này sao không đi cướp luôn đi?
Căn cứ tình hình chiến sự hiện nay căn bản không có nổi hai mươi chiếc xe tăng, năm máy bay chiến đấu thì dù có cũng không thể tùy tiện điều động!
"Không được! Tuyệt đối không được! Cái này không thể được!" NaKa có chút kích động.
"Nếu đã không được thì Lục mỗ cũng không còn gì để nói, cáo từ."
"Ngài Lục! Những gì ngài yêu cầu thật quá đáng! Với tình hình hiện tại chúng tôi chỉ có thể điều động được năm chiếc xe tăng, hai máy bay chiến đấu mà thôi!"
"Được." Lục Đình Kiêu gật đầu.
"Cái gì..." Lão Bộ trưởng còn chưa kịp phản ứng lại, hình... hình như ông ta bị Lục Đình Kiêu bẫy rồi?
Đường đường là Bộ trưởng của nước X, lăn lộn hơn nửa đời trong giới chính trị mà lại bị một tên doanh nhân lừa vào bẫy...