Trước khi tình hình của Tiểu Bảo hoàn toàn ổn định, kể cả có là Quan Tử Dao thì bà cũng không dám để Tiểu Bảo tiếp xúc.
Quan Tử Dao nghe ra vẫn có khả năng, bèn không ngừng cố gắng quan tâm: "Bây giờ Tiểu Bảo đang đi học ạ?"
"Đúng thế, đang đi học ở trường." Nhan Như Ý nói xong thì vẻ mặt như được an ủi.
"Học ở trường nào thế ạ?" Quan Tử Dao lại hỏi.
"Nhà trẻ Cẩm Tú."
"Theo con biết thì trường này đúng là không tệ, nhưng hình như cũng chỉ là một nhà trẻ bình thường thôi… Tình hình của Tiểu Bảo nên đối xử đặc biệt mới đúng! Con biết một trường chuyên điều trị trẻ tự kỉ! Trước khi vào còn có một bài test nữa, con còn cố ý qua xem thử, đúng là khá lắm. Có không ít đứa trẻ sau khi qua đó học thì có chuyển biến tốt hơn. Con cũng có quen với hiệu trưởng trường đó, dì có muốn chuyển Tiểu Bảo qua đó xem thử không ạ?" Quan Tử Dao thăm dò.
Tuy rằng Nhan Như Ý không cho rằng Tiểu Bảo bị tự kỉ, nhưng nếu Tiểu Bảo có thể khá lên thì đương nhiên là bà cầu còn không được ấy.
Thế nên nghe Quan Tử Dao nói như thế, bà cũng hơi xiêu lòng, chần chừ nói: "Việc này, vẫn là phải thương lượng với Đình Kiêu thì mới quyết định được."
Quan Tử Dao vội vàng nói tiếp: "Đây là điều đương nhiên, mọi người cứ thương lượng kĩ, khi nào cần có thể liên hệ với con! Lát nữa con cũng sẽ nói chuyện với Đình Kiêu, để xem ý của anh ấy thế nào!"
"Được được được… Cảm ơn con, Tử Dao!" Vẻ mặt Nhan Như Ý đầy vui mừng.
Quan Tử Dao không chỉ không ngại có Tiểu Bảo mà còn biết suy nghĩ vì thằng bé, Nhan Như Ý đương nhiên là lại càng hài lòng hơn.
...
Hai người đang trò chuyện hòa hợp thì đột nhiên, một nữ giúp việc hoảng hốt chạy tới, đè thấp giọng nói bên tai Nhan Như Ý.
"Lão phu nhân, không hay rồi! Tiểu thiếu gia… Tiểu thiếu gia không thấy đâu!"
"Cô nói cái gì? Cái gì mà không thấy?" Sắc mặt Nhan Như Ý lập tức thay đổi.
Quan Tử Dao cũng ân cần hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một lát sau, Nhan Như Ý, Quan Tử Dao, Lục Sùng Sơn, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ đồng loạt xuất hiện trong phòng của Tiểu Bảo.
Sắc mặt của Lục Sùng Sơn vô cùng khó coi: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại không thấy đâu? Cô trông trẻ con thế nào đấy hả?"
Nữ giúp việc nhìn Nhan Như Ý, lại xem sắc mặt của Quan Tử Dao. Vẻ mặt như có vẻ khó xử nhưng vì sợ hãi Lục Sùng Sơn nên vẫn trung thực mở miệng: "Thật ra vừa rồi Tiểu thiếu gia có đi ngang qua, nghe thấy những lời Lão phu nhân và Quan tiểu thư nói với nhau. Nghe xong Tiểu thiếu gia liền lập tức bỏ chạy, lúc đó đông người quá, tôi không đuổi kịp được. Sau đó... không tìm được Tiểu thiếu gia nên tôi mới hoảng..."
Nữ giúp việc vừa nói xong thì cũng đã bị dọa phát khóc rồi! Tiểu thiếu gia này là "vảy ngược" của mọi người trong nhà họ Lục đấy! Nếu cậu ấy có chuyện gì thì cô chết chắc rồi!
"Vừa rồi hai người nói cái gì?" Lục Sùng Sơn lập tức trợn mắt nhìn Nhan Như Ý và Quan Tử Dao.
Sắc mặt Nhan Như Ý trắng nhợt: "Chẳng lẽ…"
Vẻ mặt Quan Tử Dao cũng thay đổi.
"Bà nói đi!" Lục Sùng Sơn nhìn Nhan Như Ý, gấp đến nỗi không chịu được nữa rồi.
Ngay lúc Lục Sùng Sơn đang lo lắng vạn phần thì sau lưng, trong điện thoại của Lục Đình Kiêu bỗng vang lên giọng của Quan Tử Dao.
"Dì à, tình hình của Tiểu Bảo… con cũng biết một chút. Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"
Lúc bọn họ nói chuyện, Lục Đình Kiêu đã yên lặng dùng điện thoại xâm nhập vào hệ thống giám sát của cả tòa nhà, lấy ra được đoạn camera theo dõi lúc đó…