Đùa gì thế, đại sư huynh... thế mà... thế mà cầu hôn cô.
Việc này còn đáng sợ hơn cả việc huynh ấy muốn giết cô!
Đường Dạ lại như thể không trông thấy vẻ mặt kinh sợ của Ninh Tịch, vẫn trưng ra vẻ vô cảm trước sau như một.
Nói xong ba chữ giết người không thấy máu kia xong, lại từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, dùng âm thanh không có lấy nổi một biến điệu từ từ đọc hết nội dung trên đó.
"Trái tim của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, tôi đều nguyện để em mang đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em. Trên cơ thể của tôi chẳng có thứ gì mà em chưa chinh phục được, em đã cướp đi sinh mệnh của nó, đẩy nó vào con đường diệt vong. Nếu như trên người tôi có thứ gì em muốn hãy mang nó đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em."
Ninh Tịch: ".__."
Hình như có chỗ nào đó lạc đề thì phải!
Câu từ này, phong cách quen thuộc này… gần mực thì đen à? Đại sư huynh bị người nào đó dạy hỏng rồi!!!
Trong đầu Ninh Tịch xẹt qua một ý nghĩ mơ hồ nhưng nhất thời không bắt kịp: "Đại sư huynh, xin hỏi một chút… huynh đây là, huynh đang cầu hôn muội ư?"
Đường Dạ: "Đúng vậy!"
Ninh Tịch: "..."
Ngay sau đó, Đường Dạ lại bổ sung: "Thay cho Satan."
Ninh Tịch: "!!!"
Biết ngay mà!!!
Ninh Tịch hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Đừng nói với muội rằng nhiệm vụ cấp S mà huynh nói là giúp tên kia tới cầu hôn muội đấy nhé?"
Đường Dạ: "Đúng thế!"
Ninh Tịch: "…" Mẹ nó! Đao của bà đâu! Thanh Long Yển Nguyệt đao của bà đây đâu! Bà đây muốn chém chết hắn!
Đường Dạ: "Câu trả lời của muội là..."
Bà bị dọa sắp chết ngất đây rồi mà còn đòi bà trả lời à!!!
Ninh Tịch không nhịn nổi nữa, bèn nói: "Đại sư huynh, huynh chắc chắn là đang cầu hôn chứ không phải đang thi hành tra tấn với muội đấy chứ? Còn nữa, rốt cuộc là ai nói cho mấy người là cầu hôn thì có thể dùng người thay thế được vậy?"
"Câu trả lời của muội là..." Đường Dạ lặp lại câu hỏi, y hệt như một người máy chưa hoàn thành nhiệm vụ.
"Muội! Từ! Chối!"
Ninh Tịch vừa nói vừa đồng thời gồng sức vào hai tay, cuối cùng cũng tháo được dây thừng ra.
"Lý do." Đường Dạ hỏi.
Ninh Tịch nhẫn nhịn cả đêm, lúc này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà bùng nổ: "Mẹ kiếp, dọa bà đây hồn bay phách lạc cả tối, còn trói bà lại… Cầu hôn à? Cả đời này bà chưa thấy màn cầu hôn nào mới lạ thế này đâu đấy! Còn đòi hỏi lí do cơ đấy?"
Ninh Tịch nói xong mới thấy trên tay Đường Dạ đang cầm một cây bút, ngay lúc cô nói xong, anh ta liền ấn vào một nút trên cây bút đó.
Lại còn mang theo cả bút ghi âm nữa…
Khóe miệng của Ninh Tịch méo xềnh xệch, vươn tay cướp lấy cái bút trong tay Đường Dạ rồi đè nút ghi âm, gào lên với cây bút: "Lấy cái tình yêu chết tiệt của anh về mà đi tỏ tình em gái khác nhé, đáng đời FA cả đời!"
Gào xong thì cũng đỡ ức chế hơn một chút.
Nhưng, vừa gào xong, cô liền trông thấy một cảnh đáng sợ hơn.
Đường Dạ chuyển bó hoa và nhẫn kim cương cho hai thủ hạ phía sau, sau đó giơ tay lên từ từ tháo mắt kính gọng vàng xuống…
Ninh Tịch tí nữa thì tè ra quần: "Đại… Đại sư huynh, huynh muốn làm gì… Có gì từ từ nói… Đừng chưa nói lời nào đã vội tháo mắt kính ra chứ!"