"Đâu có làm bừa! Lục Đình Kiêu em nói với anh, em phải đánh ông ta đến nỗi răng rơi đầy đất kêu cha gọi mẹ!"
"..."
Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, haiz, đúng là phiền phức, đến trường tham gia hoạt động của con trai thôi mà cũng không thể sơ ý được, lơ là một chút thôi là cô gái này lại như ngựa con thoát dây cương mà chạy đi mất…
Cặp cha con kia nói mấy câu rồi đi mất, chỉ còn lại cô giáo đứng đó tủi thân lau nước mắt.
"Cô giáo, cô không sao chứ!" Ninh Tịch đi tới đưa cho cô một chiếc khăn tay, vẻ mặt vẫn còn giận dữ.
"Ơ! Hai người là… hai người là ba mẹ của bé Lục Kình Vũ? Bé ấy chờ hai người lâu rồi! Tôi... tôi không sao, vừa rồi hai người thấy hết rồi à?"
Cô giáo sợ phụ huynh có ấn tượng xấu với trường bèn vội vàng giải thích: "Hai người không cần quá để ý đâu, chỉ là một phụ huynh cá biệt thôi chứ phụ huynh trường chúng tôi vẫn rất tốt ạ!"
Cô giáo này vừa rồi vẫn bênh vực cho Tiểu Bảo thế nên Ninh Tịch cũng không đành lòng trách cô ấy, vội nói: "Không sao không sao, chúng tôi hiểu, ở đâu cũng có loại người như thế."
Có điều thông qua việc vừa rồi, Ninh Tịch khó tránh khỏi lo lắng, lo rằng không biết bình thường Tiểu Bảo ở trường có phải cũng bị ức hiếp hay không?
Với tính cách của đứa trẻ này thì cho dù bị ức hiếp cũng sẽ chẳng nói gì với họ…
Giáo viên cũng nhìn ra được điều lo lắng của Ninh Tịch bèn nói: "Thời gian này bé Lục Kình Vũ cũng thích ứng khá tốt, tuy không nói gì nhưng các bạn học đều thích em ấy, nhất là các bé gái!"
Ninh Tịch nghe vậy thì đôi mắt sáng rỡ, e hèm, Tiểu Bảo rất được các bé gái hoan nghênh sao?
Ối chà chà~! Thật không nhìn ra đấy!
Có điều cũng đúng, con trai cô đẹp trai như thế! Được hoan nghênh cũng là chuyện bình thường.
"Tôn Tráng Tráng đó là đứa trẻ nổi tiếng nghịch ngợm, thích gây phiền phức, phụ huynh cũng không quản, các giáo viên đều đau đầu với nó… có điều tôi và các giáo viên vẫn trông chừng được, xin chị cứ yên tâm…"
Vì buổi hóa trang đã sắp bắt đầu nên giáo viên chỉ trò chuyện với hai người một chốc rồi vội vã bước đi.
Ninh Tịch không chờ được nữa mà mở cửa phòng học ra, liền thấy một bóng người nho nhỏ đang ngồi ở cảnh cửa sổ.
Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lạnh lùng không kém gì ông bố của mình, trong tay còn ôm một quyển sách to, lúc này cậu bé đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không có bất cứ việc gì lọt vào thế giới tinh khiết của cậu.
"Tiểu Bảo..."
Nương theo một tiếng gọi khẽ, lớp kết giới ngăn cách với thế giới bên ngoài dường như bị phá vỡ, đôi mắt như lưu ly của cậu bé chợt lóe lên, rời khỏi cuốn sách dày nhìn về phía nơi có giọng nói phát ra.
Cô Tiểu Tịch…
Về phần ông bố bên cạnh thì cậu bé hoàn toàn tự động bỏ qua…
Cậu bé mở to hai mắt nhìn chằm chằm khoảng hai ba giây, xác định mình không có bị ảo giác mới lập tức vứt sách sang một bên, chạy vội tới chỗ cô…
"Tiểu Bảo.Nhưng. cô xin lỗi…" Cuối cùng cũng được ôm Tiểu Bảo vào lòng, lúc này trái tim bất ổn của Ninh Tịch mới bình tĩnh lại được.
(Cậu bé mở to hai mắt nhìn chằm chằm khoảng hai ba giây, xác định mình không có bị ảo giác mới lập tức vứt sách sang một bên, chạy vội tới chỗ cô…
"Tiểu Bảo.Nhưng. cô xin lỗi…" Cuối cùng cũng được ôm Tiểu Bảo vào lòng, lúc này trái tim bất ổn của Ninh Tịch mới bình tĩnh lại được.)