Nhìn mãi một lúc sau, tất cả chú ý của Ninh lão gia tử đều đặt trên người Tiểu Bảo, xoay qua xoay lại Tiểu Bảo mà xem: “Giống…Qủa thực lớn lên rất giống Tiểu Tịch…… Nhìn đôi mắt này… rồi cả cái mũi nữa…”
Ninh lão gia tử đang nói Tiểu Bảo lớn lên so với Ninh Tịch vẫn luôn giống nhau, nơi này giống nơi đó cũng giống……
Ninh Tịch chỉ có thể đáp lại từng câu, trong lòng lại suy nghĩ, tiểu bảo không phải cùng Lục Đình Kiêu không phải cùng một khuôn mẫu khắc ra sao?
Như thế nào lại cùng nàng giống đâu?
“Tiểu Tịch a, con trước mang cháu ông ra ngoài, ông có lời muốn nói riêng với cậu ta.” Lão gia tử nhìn Lục Đình Kiêu, sắc mặt có chút nghiêm túc mà mở miệng nói.
“Ông nội, hay ông nghỉ ngơi một lát? Đừng quá mệt mỏi!” Ninh Tịch không yên tâm nói.
“Không có việc gì, ông không mệt, con còn sợ ông ăn mất cậu ta sao?”
“Ninh Tịch, em mang con ra ngoài trước đi.” Lục Đình Kiêu cũng mở miệng nói.
Ninh Tịch bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Lục Đình Kiêu một cái, chỉ có thể mang theo Tiểu Bảo đi ra ngoài đợi.
Phòng bệnh, Ninh lão gia tử dùng ánh mắt tìm tòi mà nhìn nam nhân trước mặt, “Cậu cùng Tiểu Tịch nhà ta, chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
“Năm đó tại thời điểm phát hiện Tiểu Tịch mang thai, chúng con thực ra là muốn kết hôn, nhưng là, lại bị tách ra vì hiểu lầm, thẳng đến 5 năm sau mới gặp lại……”
……
……
Ninh Tịch ước chừng đợi gần nửa tiếng đồng hồ, Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng đi ra.
“Thế nào?” Ninh Tịch chạy nhanh đến hỏi.
“Ông bảo em đem Tiểu Bảo vào, cho ông nhìn lại một lần.”
“Được được được…” Ninh Tịch vội vàng dắt Tiểu Bảo vào.
Vừa định cùng ông nói chuyện, Ninh lão gia tử đã lướt qua nàng, nhìn về phía Tiểu Bảo, ngữ khí ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn: “Tiểu bảo a, cháu năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Tiểu Bảo liền viết lên tờ giấy [5]
“Đi học sao?”
[Mẫu giáo lớn]
“Ba mẹ cháu ngày thường quan hệ có tốt không?”
[Tốt]
…..
Ninh tTịch vốn đang lo lắng Tiểu Bảo cùng ông nói chuyện sẽ có vấn đề, không nghĩ tới một già một trẻ ở chung lại hài hòa đến dị thường, nàng lại thành người dư thừa.
Vừa hơi thở của ông còn thoi thóp, lúc này lại giống như ông lão hồi xuân, tràn trề sức sống!
Cũng không biết Lục Đình Kiêu ở bên trong rốt cuộc cùng ông nói cái gì, lại cùng anh giải thích như thế nào, lão gia tử cùng Tiểu Bảo hàn huyên hơn nửa ngày, mới quay ra nói với nàng, “Tiểu Tịch a, con cùng Đình Kiêu hạnh phúc ở bên cạnh nhau, có thể gặp được người đối đãi thật lòng với con cũng không dễ dàng!”
“Ông à, con sẽ.”
“Ông biết con coi trọng sự nghiệp, nhưng cũng không thể quá xem nhẹ người bên canh, biết không?”
“Vâng, con biết…”
…..
Sau khi rời bệnh viện.
Ninh Tịch đầy đầu mờ mịt: “À, Lục Đình Kiêu, anh cùng ông rốt cuộc là nói cái gì vậy? Ông nội lại đột nhiên nói tốt cho anh? Quả thực luôn mồm đều nói đến anh! Theo lý thuyết, anh làm em bụng to, ông phải là không thích anh mới đúng chứ?”
“Muốn biết?” Lục Đình Kiêu ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.
Ninh tịch liên tục gật đầu: “Vâng, vâng.”
Lục đình kiêu: “Là em chủ động câu dẫn anh!"
Là hai người đã cưới nhau nhưng chỉ là chưa công chứng mà thôi!
“Anh cùng ông nói, suy xét công việc hiện tại của em, chúng ta mới vô pháp kết hôn, chỉ cần em mở miệng, chúng ta có thể đi công chứng bất kỳ lúc nào!.”
“Hả…” Quá xấu rồi đi! Nói như vậy nói, chẳng phải tất cả đều do nàng? Tuy rằng Lục Đình Kiêu nói vậy, nhưng có thật như thế không?…
“Chỉ như vậy à? Còn gì nữa không? Anh còn nói cái gì?” Ninh Tịch chỉ cảm thấy không đơn giản như vậy.
Lục Đình Kiêu nhìn nàng một cái, sau đó không nhanh không chậm mà mở miệng nói: “Ta cùng ông nói, chúng ta về sau kế hoạch sẽ sinh thêm 5 đứa con.”
“Phốc…… Khụ khụ khụ khụ……” Ninh Tịch thiếu chút nữa chính mình bị sặc chết: “Sinh năm đứa? Như vậy cũng quá nhiều đi!”
Thật là không nghĩ tới, cái câu nói này! Lại đem đến sức sống cho ông nội!