Cái gã do Thạch Tiêu đưa đến tức điên lườm Ninh Tịch một cái, hung tợn nói: "Nếu như… Lần này chúng tao có thể sống sót rời khỏi nơi này… Sau khi ra khỏi đây rồi, tao nhất định phải lột da mày!"
"Ha ha, tao thích nhất là nhìn lũ lợn chúng bay tự giết nhau, nhưng mà có thể sống mà ra khỏi đây được hay không, không phải là do mấy con lợn chúng mày quyết định, nếu không muốn chết thì bây giờ thì tiếp tục cho tao!" Gã trọc cười lạnh nói.
Thạch Tiêu và Hùng Chí siết chặt nắm đấm nhưng với tình hình trước mắt bọn họ lại chẳng thể làm gì, trong đầu chỉ có thể cầu nguyện sao cho viện binh mau mau đến nếu không thì tất cả bọn họ chắc chắn sẽ chết ở đây!
Ninh Tịch bình thản như không nhặt một khẩu khác lên: "Loại súng cổ thế này mà mấy người cũng có, xem ra các người cũng tốn không ít sức lực cho trò chơi này đấy nhỉ."
Gã trọc không nói gì, trên mặt vẫn là nụ cười khó hiểu, con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch.
"Tao không tin mày có thể nhận ra được khẩu súng này." Alice đứng đằng trước gã trọc lạnh lùng trào phúng.
Ninh Tịch đột ngột ngẩng lên nhìn thẳng vào Alice: "Tao quả thực không nhận ra khẩu súng này."
Thạch Tiêu và Hùng Chí lập tức như bị giội một gáo nước lạnh, tuy rằng bọn họ đã sớm nghĩ đến kết quả này.
"Con đ* thối tha này, tao giết chết mày!"
Tinh thần của cái gã Thạch Tiêu đưa đến hoàn toàn sụp đổ, gã ta cho rằng mình bị con hát này hại chết, tất cả mọi lỗi lầm đều là do con ả này!!!
"Đoàng!"
Đúng lúc cái tên đó đang định bổ nhào về phía Ninh Tịch, họng súng đen ngòm của gã trọc đã lóe ánh lửa chói mắt, một phát đạn xuyên thẳng xuống sàn trước mặt gã, gạch đá vỡ vụn tung tóe khiến cho mọi người giật mình hoảng sợ.
"Sống chết của chúng mày không đến lượt chúng mày quyết định, tao muốn đứa nào chết trước thì thằng đó phải chết, mày muốn phá hỏng quy tắc trò chơi của tao hả? Con lợn ngu xuẩn này!" Gã trọc cười quỷ quái nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đó.
Tiếng súng ngay lập tức đã khiến gã kia tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, lắc đầu lùi ngay về phía sau, không dám ho he câu nào nữa.
"Tao thích nhất là những con lợn nghe lời." Thấy vẻ mặt thái độ của gã đàn ông nọ, tên trọc rất hài lòng gật đầu sau đó nói với Ninh Tịch: "Nếu như mày đã không nhận ra được vậy thì bọn tao đành tuân theo nguyên tắc của trò chơi vậy, ha ha ha ha!"
Nhưng, Ninh Tịch lại lắc đầu: "Đừng có kết luận vội."
"Hử?" Tên trọc không hiểu lắm.
"Tuy rằng chưa bao giờ gặp loại súng này nhưng mà nòng súng và xúc cảm của khẩu súng này... cộng thêm cả bề ngoài đặc biệt thì lại chẳng khó đoán." Ninh Tịch lơ đễnh nói.
"Đoán?"
Vào lúc này không chỉ là Thạch Tiêu và Hùng Chí, ngay cả mấy gã ngoại quốc kia cũng ngẩn ra, con nhỏ này thế mà lại dám đoán, chẳng lẽ thực sự không sợ chết?
Ninh Tịch ước lượng khẩu súng nhỏ trong tay, áng chừng sức nặng: "Khoảng 1000 gr, độ dài chắc khoảng 18 mm, được cải tạo bằng thép cacbon đặc biệt, sau đó tiếp tục được gia công bằng kim loại đặc thù, cỡ nòng vào khoảng 0.46 inch, dài khoảng 12 milimet, nòng súng đặc biệt... chỉ dùng đạn Smith Wesson có đường kính 0.45 inch."
"Loại súng này băng đạn chỉ có 12 phát đạn, thiết kế thuộc về thời kì đầu, tuy rằng tao chưa bao giờ gặp nhưng cái thứ đồ cổ như thế này dễ đoán lắm, tao dám khẳng định, đây chính là khẩu P229 mà SIG của Đức thu mua năm 1991, được gọi là súng lục P229 của Đức." Ninh Tịch thản nhiên, nói rồi quẳng khẩu súng trong tay sang một bên.